Editor: Đào Tử
____________________________________
Cô bé nói, "Chị có thể giúp Dương Dương lần nữa không?"
Bùi Diệp tiếp tục nướng thịt, quét tương lên.
Bé gái cúi đầu cắn môi, móc trong túi ra mấy tờ minh tệ mười ngàn, sợ hãi đưa tới trước mặt Bùi Diệp.
Vì ngân hàng âm phủ tuồng minh tệ ra quá nhiều dẫn tới lạm phát vô cùng nghiêm trọng, giá trị minh tệ giảm thấp.
Mấy chục ngàn của cô bé đặt dưới âm phủ chỉ như muối bỏ bể.
"Chừng ấy đủ không ạ?"
Bùi Diệp mỉm cười nói giỡn, "Không đủ."
Bé gái khó xử nói "Nhưng em chỉ có bấy nhiêu thôi."
Nhóc chết sớm, cả nhà trừ mẹ và em trai không ai thèm nhớ đến nhóc, chớ nói chi mỗi ngày lễ tết đốt tiền vàng mã cho nhóc.
Cô hồn dã quỷ không có người thân phụng dưỡng ngày tháng trôi qua rất nghèo khổ.
Số minh tệ này cũng là nhờ cô bé chạy vặt cho các cô chú tốt bụng xung quanh mới kiếm được.
Bùi Diệp không nói chuyện, cô bé sực nhớ tới phim truyền hình từng xem thử hỏi Bùi Diệp.
"Vậy chị xinh đẹp à. . .Hay em bán mình làm nha hoàn cho chị nha?"
Bùi Diệp xém làm rơi đồ kẹp thịt trên tay, xua tay nói, "Em ngồi phía đối diện đi, chờ chị ăn xong sẽ cùng em đi tìm em trai. Nhóc mới bao lớn, còn muốn làm nha hoàn, chị chưa làm mẹ nhóc đã tốt rồi. Tí tuổi đầu học mấy thứ này ở đâu?"
Pháp luật quy định rõ ràng cấm sử dụng lao động dưới 15 tuổi!
Bé gái nghĩ ngợi một lát rồi xòe tiền trong tay ra.
Bùi Diệp đẩy mấy tờ minh tệ kia về phía cô bé.
"Tự mình giữ lại mua nến ăn đi."Bé gái cất tiền đi, ngoan ngoãn ngồi đối diện Bùi Diệp.
Nướng thịt cần thời gian, Bùi Diệp lại chơi ăn gian dùng bùa chú, thịt vừa đặt xuống nướng một chút đã chín.
Sau đó cầm thịt nướng huơ tay hai lần, thịt nướng bị kẹp lấy bỗng hóa thành làn khói.
Làn khói dừng lại trước đĩa của cô bé ngưng tụ lại thành thịt.
Có điều thịt nướng này chỉ cô bé và Bùi Diệp mới thấy được.
"Ăn đi, ăn no rồi đi."
Bùi Diệp nướng thịt vừa nhanh vừa nhiều, đốt hai miếng cho cô bé không khiến ai chú ý cả.
"Cảm ơn chị."
Từ khi chết đến giờ cô bé chưa từng được ăn thịt.
Mùi thịt nướng thơm lừng quanh quẩn nơi chóp mũi, khoang miệng lạnh băng bắt đầu tiết nước bọt ừng ực.
Tuy đói muốn chết nhưng lúc còn sống cô bé được dạy dỗ khá tốt, bụng đói kêu vang cũng kiềm chế ăn từ tốn lịch sự.
Nhóc ăn từ từ cẩn thận, nhai kỹ nuốt chậm, tựa như đang thưởng thức tư vị còn sót lại trong miệng.
"Em nhóc ở đâu? Nói địa điểm để chị bắt xe tới đó."
Ăn uống no say, Bùi Diệp vui vẻ rời khỏi cửa hàng buffet đồ nướng.
Đi thang máy xuống lầu, Bùi Diệp dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, cô bé ngửa đầu hỏi cô.
"Chị ơi, em nghe chú kia bảo chị là quỷ chết đói đầu thai, chú ấy đang nói xấu chị?"
Bùi Diệp tai thính hơn người, đương nhiên nghe thấy lời phàn nàn mắng thầm của quản lí và nhân viên phục vụ.
"Ừ, cửa hàng buffet gặp phải người có sức ăn khủng không khóc sao được? Bọn họ phàn nàn đôi ba câu thôi so đo làm chi."
Một bữa 68 tệ, ăn hơn một ngàn tiền thịt nướng, rượu, món tráng miệng, đúng là hơi ác.
Cô bé nói, "Nhưng mẹ em bảo nói xấu người khác là xấu."
Bùi Diệp nói, "Nên bọn họ phải bị trừng phạt."
Bé gái hỏi, "Chị định trừng phạt thế nào?"
Bùi Diệp cong môi cười nói, "Lần sau lại đến ăn nữa, ăn căng bụng mới thôi."
Cô bé : ". . ."
Nhóc bỗng thấy đồng tình thay chú nói xấu kia.
Cô bé tuổi còn khá nhỏ nhưng đã làm quỷ nhiều năm, nói chuyện rành mạch lưu loát. Bùi Diệp hỏi nơi em trai cô bé bị bọn buôn người chuyển đi, cô bé không biết chỗ đó, không biết địa chỉ cụ thể, nhưng nhớ rõ có vài tòa nhà khá đặc thù ở đó.
Bùi Diệp mở "Phong Đô xuất hành" trong "Đột phá thứ nguyên bích", đặt điểm đến là tòa nhà có tính nhận biết mà cô bé nói.
Chưa đầy một phút đã có tài xế nhận đơn.
"Gần đây tài xế lái xe công tác tại dương gian nhiều dữ ha."
Tốc độ tiếp đơn lần này siêu nhanh.
Vừa lên xe, Bùi Diệp thắt dây an toàn nói chuyện phiếm với tài xế.
Tài xế này là một người đàn ông lớn tuổi cạo trọc đầu, tóc bạc trắng, trên mặt nếp nhăn hiện đầy, hẳn là chết già.
"Hơn tháng nữa là tới tiết quỷ rồi, lão quỷ đều trở về quê thăm gia đình nên kiếm được nhiều tiền hơn bình thường." Ý cười làm nếp nhăn trên mặt càng thêm sâu, "Dương gian nhiều người nhiều quỷ nên giờ nhiều đồng nghiệp lên dương gian chạy lắm, đây là lần đầu tiên chú giật được đơn của thiên sư đấy."
Tiết quỷ?
Dưới sự nhắc nhở của tài xế, Bùi Diệp mới nhớ ra còn hơn một tháng nữa là tới ngày rằm tháng bảy.
Tiết quỷ ở Hoa Quốc rất nhiều, nhưng nhắc đến tiết quỷ người ta thường nhớ đến ngày lễ lớn rằm tháng bảy âm lịch.
Đạo giáo có ba quan, chia thành thiên quan, địa quan, thủy quan, trong đó thiên quan chúc phúc, địa quan xá tội, thủy quan giải tai.
Mười lăm tháng bảy chính là Tết Trung Nguyên-- ngày xá tội vong nhân.
Đối với ma quỷ Phong Đô mà nói, ngày rằm tháng bảy là ngày vui nhất năm.
"Còn hơn một tháng nữa mà, sao giờ bận rộn thế?"
Lái xe trả lời, "Phong Đô không giống dương gian, không có đường sắt cao tốc, máy bay, xe lửa hay tàu thuyền, quỷ bình thường muốn đi dương gian phải qua quỷ môn quan. Quỷ môn không lớn lắm, số lượng quỷ lưu thông mỗi ngày có hạn. Cả bọn chen chúc nhau tới tết Trung Nguyên, không chen ráng chịu."
Phương tiện giao thông có hạn, lão quỷ muốn tới lui dương gian phải chuẩn bị một tháng trước.
Bùi Diệp: ". . ."
"Mấy năm nay còn tốt, Phong Đô Đại Đế đề xướng học tập dương gian tiến bộ thêm nhiều phương tiện giao thông, nhiều lão quỷ đi làm nghề taxi kiếm sống." Lão quỷ cảm khái nói, " Đại Đế chủ trương học tập dương gian kêu gọi mọi người hưởng ứng. Tiến hành cải cách mở cửa, theo kịp thời đại, nhân dân dưới âm phủ Phong Đô cũng có cuộc sống tốt. Nói chứ dù là thần hay quỷ vẫn nên phấn đấu vì chủ nghĩa xã hội."
"Trước kia chú làm nghề gì?"
"Cả đời lái xe tăng xe quân đội, lái xe cứng lắm."
Bùi Diệp: ". . ."
Hiểu rồi, khó trách mở miệng là tình xã hội chủ nghĩa dạt dào.
"Cô gái, trông khí tức khá hung à nha, trước kia cũng là người trong nghề phải không?"
Bùi Diệp cười nói, "Đó là chuyện xưa như trái đất rồi."
Lão quỷ cười nói, "Đúng là lâu thật, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải nhớ lại để biết hồi trẻ mình cũng từng một thời hào hoa như thế."
Vị quỷ tài xế này khá nhiều chuyện, lái xe vừa ổn vừa nhanh khiến Bùi Diệp rất hiếu kỳ.
"Mắt chú còn tốt lắm à?"
"Hai con mắt đều 5.1, còn tinh hơn mắt mấy tên trẻ tuổi kia nhiều." Lão quỷ khoe khoang nói, "Thật ra lúc vừa mới chết bị lão thị nặng, lúc đi Phong Đô báo danh quan sai tra sinh tử bộ của chú cho chút ưu đãi, thế là mắt sáng lại."
Quỷ hồn lúc còn sống có quân công trên thân, đầu thai có thể đi thông đạo ưu tiên.
Bùi Diệp biết được điểm này trong sách, nên tò mò sao lão quỷ không đi đầu thai lại ở Phong Đô lái taxi.
Lão quỷ cầm vô lăng cười ha hả.
Cửa kính xe phản chiếu khuôn mặt tươi cười.
"Hơn nửa đời thăng trầm chịu đói chịu khổ giờ thiên hạ thái bình, muốn ngắm nhìn lâu hơn một chút."