Editor: Đào Tử
_________________________
Nhìn Hướng Thụy Quân leo lên giường chuẩn bị đi ngủ, đôi mắt Liễu Diệp Tiên dao động trên thân Bùi Diệp, dùng ánh mắt trưng cầu.
"Cậu muốn nói thì nói đi, dũng cảm lên."
Liễu Diệp Tiên nghe vậy hít sâu một hơi, tự cổ vũ bản thân.
Cô đối mặt với ai đều có thể trò chuyện, chỉ có Hướng Thụy Quân cho cô cảm giác không biết nên xuống tay từ đâu.
Cha mẹ hai người là vợ chồng kết duyên nửa đường, quen biết hơn ba năm, nhưng chính thức kết hôn về chung nhà chưa đầy hai năm.
Nhị lão vừa kết hôn, Hướng Thụy Quân và Liễu Diệp Tiên vừa hay lên đại học.
Thời gian chị em sống chung rất ngắn.
Tính cách Hướng Thụy Quân quái gở không thích sống chung, mà Liễu Diệp Tiên làm con gái một nhiều năm, căn bản chưa từng học sống chung với em gái thế nào.
Giao lưu không nhiều, tình cảm gần như bằng không.
Hiện tại để Liễu Diệp Tiên thuyết phục Hướng Thụy Quân nửa tháng sau là tận thế...
Làm khó rồi.
"Thụy Quân...Có việc chị phải nói cho em..."
Hướng Thụy Quân vừa chợp mắt mở mắt ra, con ngươi đen nhánh không mảy may gợn sóng.
"Nói, việc gì."
Định nói với mình chị ta và Tề Thiên Thạc chính thức quen nhau rồi?
Hừ ——
Trước kia không nói, giờ nói có ích à.
Hướng Thụy Quân cảm thấy vô vị, định nghe Liễu Diệp Tiên nói xong đi ngủ.
Năm năm tận thế không mấy lần cô được ngủ an giấc, cách tận thế giáng lâm còn nửa tháng, cô không muốn lãng phí thời gian.
"Chuyện là thế này, em tin có tận thế không?"
Hướng Thụy Quân bỗng bật dậy, đôi mắt ngoan lệ đầy sát ý khiến người sợ hãi.
Rất có khả năng Liễu Diệp Tiên nói sai một câu là có ý động thủ.
Người sau bị động tác không báo trước của cô ta hù, gương mặt xinh đẹp hơi tái, lời muốn nói nghẹn lại cổ họng.
"Tận thế gì?"
Hướng Thụy Quân khàn giọng.
Chỉ chính cô và Bùi Diệp biết tim cô lúc này muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đập thình thịch nhanh đến mức dọa người.
Liễu Diệp Tiên do dự mấy giây tiến lên, dưới cái nhìn chăm chú lạnh băng của Hướng Thụy Quân nắm chặt tay cô.
"Đi theo chị đến một nơi."
Nơi nào?
Hướng Thụy Quân còn chưa hỏi ra miệng, quanh mình bỗng đổi thiên đảo địa.
Nhoáng cái phòng ngủ ánh đèn mập mờ trở thành một mảnh tối đen, giường chăn biến mất, thay vào đó là đống bùn đất màu đen.
Hướng Thụy Quân: "..."
Cô ra sức nhìn chòng chọc gốc cây khô cạnh linh tuyền, hai tay không khống chế nổi thầm run rẩy.
Linh tuyền?
Không đợi cô dịch chuyển bước chân, lại bị Liễu Diệp Tiên túm lấy mang về phòng ngủ.
Hướng Thụy Quân: "..."
Liễu Diệp Tiên hỏi cô.
"Vừa nãy thấy cái kia chưa?"
Trong lòng Hướng Thụy Quân ngũ vị tạp trần, không ngờ Liễu Diệp Tiên sẽ đưa bản thân vào không gian linh tuyền, thao tác này làm cô nhìn không thấu.
Mang chí bảo khoe khoang khắp nơi, muốn chết à?
"Nhìn thấy thì thế nào? Chị muốn làm gì?"
Sớm kích hoạt không gian linh tuyền, hỏi cô có tin tận thế hay không...
Chắc Liễu Diệp Tiên cũng từ tận thế năm năm hay thời gian khác trùng sinh về?
"Chuyện là thế này..." Liễu Diệp Tiên nhìn thoáng qua Bùi Diệp, đôi phương gật đầu với cô, cô liền đem sự tình xảy ra đêm nay nói ra, "Không gian linh tuyền chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, gần đây lượng người sinh bệnh phát sốt phải nằm viện tăng chóng mặt, chị lo giống như tiểu thuyết tận thế thật—— tận thế sắp tới. Chị định gọi cho cha với dì, lừa bọn họ mau chóng đặt vé máy bay trở về!"
Ba Liễu Diệp Tiên đang cùng vợ xuất ngoại du lịch.
Hướng Thụy Quân nghe mím môi không nói.
Đối với Liễu Diệp Tiên, nhị lão xuất ngoại du lịch chỉ là chuyện vài ngày trước, nhưng với cô đã là năm năm trước.
Nếu nhớ không lầm, nhị lão về nước ngay hôm đầu tận thế.
Toàn bộ thông tin truyền thông, giao thông tê liệt.
Hướng Thụy Quân trắc trở nghe ngóng được sân bay biến thành thiên đường Zombie, không một người sống sót, lúc ấy mới từ bỏ tâm tư tìm kiếm.
Nào ngờ một năm sau tình cờ nghe được tin tức mới biết bọn họ còn sống.
Hai người bình thường trung niên theo đội ngũ người sống sót trốn khỏi sân bay, khổ cực chịu đựng thiếu thốn tài nguyên sống qua một năm tận thế, cuối cùng đến căn cứ thành phố B.
Hướng Thụy Quân thăm dò nghe bọn họ ở căn cứ thành phố B, không tiếp tục chú ý.
Liễu Diệp Tiên là dị năng giả hệ trị liệu nổi danh ở căn cứ thành phố B, không có năng lực tự vệ nhưng có tiểu đội người sống sót cường đại.
Với địa vị bọn họ tại căn cứ thành phố B, nhị lão không cần lo việc ăn uống, ít nhất không nguy hiểm đến tính mạng.
Bản thân Hướng Thụy Quân còn lo chưa xong.
Căn cứ nhỏ ít tài nguyên, dị năng giả ít, duy trì căn cứ không bị Zombie công hãm đã phải dốc hết toàn lực.
Nếu cô mang theo tiểu đội chiến lực mũi nhọn của căn cứ rời đi, hàng ngàn người sẽ xong con bê.
Trùng sinh gần nửa ngày, cô chỉ lo tìm kẻ thù báo thù, ngược lại quên mất cha mẹ còn ở nước ngoài du lịch, không ở trong nước.
Cô không có cảm tình gì với bố dượng, nhưng mẹ thì có.
"Lừa gạt thế nào?"
Liễu Diệp Tiên nheo mắt lại, yếu ớt nhìn Hướng Thụy Quân.
"Theo logic bình thường... Không phải em nên nói 'Lời đồn tận thế hoang đường chị cũng tin' ?"
Hướng Thụy Quân cười nhạo.
"Chị đã khoe không gian với tôi rồi kia mà? Tại sao lại không tin?"
Cánh môi Liễu Diệp Tiên nhẹ mím giải thích.
"Chị không có khoe khoang..."
Giá trị quan hai người khác biệt, bắt đầu giao lưu thật sự rất khó khăn.
Liễu Diệp Tiên từ nhỏ gia cảnh ưu tú, mức ăn mặc không tính hàng đầu, nhưng cô có thể chi mười mấy ngàn mua son túi chỉ vì kiểu dáng màu sắc. Bàn trang điểm tất cả đều là mỹ phẩm dưỡng da cao cấp, mấy trăm cây son phần lớn chỉ vừa mở thử màu sắc, mỗi bộ quần áo treo trong tủ đều là hàng hiệu.
Gia sư làm thêm chỉ là để giải trí.
Hướng Thụy Quân thì khác.
Cô có người cha cặn bã thích bạo lực yêu rượu như mạng, từ nhỏ đến lớn bao phủ bởi nghèo đói cùng mẹ bị hành hung trong bóng tối.
Chưa từng học thêm tham gia ngoại khóa, để tiết kiệm hai tệ tiền xe buýt, mỗi sáng sớm rời giường trước một giờ đi bộ đến trường học.
Hướng Thụy Quân dựa vào năng lực của mình từ tiểu trấn lạc hậu thi vào đại học nổi danh.
Cô không nghĩ mình kém hơn ai, cho đến khi Liễu Diệp Tiên đứng bên người, không làm gì đã trực tiếp ấn cô xuống bùn đất.
Dù cô biết đối phương không phải đang khoe khoang, nhưng loại chênh lệch mất cân bằng này không thể ức chế nổi.
Biện pháp tốt nhất là rời xa.
Cô là nữ thần tận thế của cô, mình sống cuộc sống của mình.
Hướng Thụy Quân tính toán là vậy, nhưng dính đến cha mẹ buộc phải liên lụy cùng.
Thật mẹ nó nhức trứng!
"Được, chị không có khoe khoang, phiền chị đừng lộ vẻ mặt như thế đối với tôi, nam sinh ăn kiểu ấy chứ tôi không ăn."
Liễu Diệp Tiên không ồn ào với cô nữa, chứ không sẽ mãi không dứt.
"Vậy em cảm thấy lí do nào tốt đây?"
Hướng Thụy Quân mắt trợn trắng.
"Nói với họ tôi mang thai là xong việc."
Liễu Diệp Tiên trợn tròn mắt.
"Em mang thai?"
"Đó là lấy cớ!"
"Vậy cũng không được! Loại chuyện này sao có thể tùy tiện nói giỡn?"
"Chỉ lừa gạt người về nước thôi, cớ gì tốt có hiệu quả dùng chả được? Không được thì chị nói mình mang thai đi."
Liễu Diệp Tiên: "..."
Nói nhảm cãi cọ cả buổi trời, cuối cùng quyết định dùng cớ Liễu Diệp Tiên muốn kết hôn lừa gạt nhị lão trở về.
"Vậy sáng mai chúng ta đi mua vật tư?"
Hướng Thụy Quân nghe vậy yên lặng.
Tận thế thiếu thốn vật tư, căn cứ nhỏ vì cầu sinh nuôi nhốt giun sản xuất protein, hàm lượng protein trân quý khan hiếm hơn gạo gấp sáu lần.
Hướng Thụy Quân nhiều năm chưa ăn đồ ăn trước tận thế.
Trở lại trước tận thế, đương nhiên phải trữ vật tư.
Nhưng tồn vật tư rất cần tiền, mà cô lại không có tiền.
Trong ba người bạch phú mỹ —— Liễu Diệp Tiên —— là có tiền.
Kẻ có tiền chết tiệt!
______________________
Editor: Quân Quân thật sự rất đáng iu~