(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

chương 164: núi chẳng đến thì ta tìm núi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Đào Tử

____________________________

"Cô sao thế?"

Ứng Lân vừa đánh xong một ván game, biểu hiện không tệ, từ từ tìm lại chút cảm giác.

Hắn có lòng tin chỉ cần để hắn đánh một buổi tối sẽ thành thạo quậy tung cái con game này.

Trong lúc chờ tổ đội, hắn dành thời gian quan tâm chủ nhân điện thoại một tí—— bắp đùi tương lai của mình——

Biểu cảm Bùi Diệp hơi kì quái.

"Tôi phát gục trước sự đáng yêu của con nhà mình rồi, trên đời sao lại có đứa trẻ dễ thương đến thế."

Ứng Lân: "..."

Con gì?

Bắp đùi tương lai chưa kết hôn đã có con?

Nhìn trong tay Bùi Diệp cầm điện thoại, hắn lờ mờ hiểu.

Vậy còn đỡ hơn con gái nhà Ứng Lân cả ngày hô hào bốn tên nam nhân trong game là chồng yêu, Bùi Diệp xem nhân vật ảo là con yêu.

"Nhân vật trong game, tất cả đều là giả đấy, lừa tiền người chơi thôi."

Ứng Lân bỗng thấy chua xót.

Tuy con gái rất hào phóng với mình, nhưng đối với bốn gã nam nhân càng hào phóng hơn, điên cuồng nạp vàng cho cái trò chơi chết tiệt kia.

Con gái à, ba ba muốn skin trong vương giả vinh diệu QAQ

Bùi Diệp không để ý Ứng Lân chua thành chanh tinh, tiếp tục quan tâm Tể nhà mình.

Ứng Lân bị đại lão xem nhẹ không khổ sở, bởi vì trò chơi bắt đầu rồi, tiếp tục chinh chiến hạp cốc.

Trầm mê chơi không dứt được.

"Đại lão, chừng nào cô rảnh cắt cho tôi người giấy lớn hơn chút đi, tay dài thêm tí nữa."

Người giấy nhỏ phụ thân chỉ cao bằng điện thoại, hai tay quá ngắn thao tác không xuể.

Để không chậm trễ thao tác, hắn chỉ có thể dùng cả tay chân chơi trò chơi.

Ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng phát huy.

Bùi Diệp đang trầm mê hống Tể, đâu có rảnh?

"Không rảnh!"

Tuy A Tể đập bể App trò chơi của cô, nhưng cô không vì thế mà tức giận, ngược lại bị hành vi A Tể chọc trúng điểm manh rút nửa cây máu.

"Tể à, đêm nay cùng nhau làm cơm tối nha."

Tủ lạnh nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, sao có thể chỉ ăn trứng rán, canh cải trắng?

Thịt cá đều lên, ăn ngon uống sướng!

Nhìn thấy 【 Ghi chép hệ thống 】 bảo A Tể dùng xẻng đập nát App xong còn lo lắng, thấp thỏm, buồn bã, cô đã thấy đau lòng.

Loại manh vật thế này nên nâng niu trong lòng bàn tay mới đúng.

"Ta với con cùng làm bữa tối."

Vỏ trứng A Tể ngừng một lúc.

Bay ra vô số kí tự loạn xạ, tỏ rõ nội tâm phức tạp hỗn loạn trong lòng chủ nhân.

Chừng nửa phút sau, 【 Ghi chép hệ thống 】 phát ra một dòng.

【 A Tể nghe thấy cha mời làm bữa tối, giá trị tâm trạng tăng mạnh 】

Theo đó phát ra biểu tượng liên tiếp lặp lại ??ヽ(°▽°)ノ?.

Bùi Diệp nhịn không được cười thành tiếng.

Cô bỗng hiếu kì người bạn già kia đào đại bảo bối này từ đâu.

Một bữa cơm đã dỗ ngọt, đơn thuần thật nhỉ?

Bùi Diệp dùng máy tính khách sạn tìm công thức nấu ăn, chiếu theo công thức từng bước làm.

Trò chơi có chỗ tốt của trò chơi, chỉ cần làm đúng từng bước, đồ ăn nấu ra sẽ không khó ăn lắm.

"Vị thế nào?"

A Tể ngồi bên cạnh bàn ăn, vừa ăn vừa bay ra biểu cảm hạnh phúc đánh chén no say.

Sức ăn nó khá nhỏ, Bùi Diệp cùng nó làm tất cả bảy món, ba chay ba mặn một chén canh, A Tể căn bản ăn không hết.

Thức ăn trên bàn vừa ăn một phần ba đã xơi hai bát cơm trắng.

Nó dùng màng bọc đem bánh bao nhân rau bỏ vào tủ lạnh, sáng mai hâm nóng có thể tiếp tục ăn bữa cơm tình yêu cha tự tay làm.

Bùi Diệp nghiện dỗ con yêu, không hay có hai nhóm người xui xẻo, có kẻ tức nghiến răng nghiến lợi với cô.

Một là đại bảo bối trấn quán vườn bách thú thành phố T.

Nhảy disco về, anh trai gấu trúc liền bị cơ quan yêu tinh thông báo đi lĩnh em trai.

"Hả?"

Em trai mình đã làm gì?

Bộ trưởng cơ quan yêu tinh trực ban hôm nay đẩy mắt kính một cái.

Ông nói với anh em nhà gấu trúc, kẻ mặt uể oải kẻ thì ngơ ngác, "Nghe nói có âm sai nhiệt tình đi ngang qua mách với Phong Đô Đại Đế bảo em trai cậu quấy rối nữ tính nhân loại, Phong Đô Đại Đế gọi điện thoại thuận tiện nói với trưởng quan cơ quan yêu tinh một câu. Cậu biết đấy, tuy em trai cậu đường hoàng muốn theo đuổi khác phái, nhưng chuyện này kinh động đến Phong Đô Đại Đế, cơ quan yêu tinh phải cho thái độ rõ ràng."

"Âm sai đều rảnh rỗi thế?"

Bộ trưởng liếc Hùng Ngải.

"Dù sao cũng là 'Âm sai nhiệt tình', nhiều chuyện chút là bình thường."

Ai bảo Hùng Ngải thình lình kêu "Hẹn hò không" với cô gái xa lạ?

Hẹn cái mông!

Nhân với yêu muốn hẹn ra cái gì?

Nhân yêu à?

Hùng Ngải không bằng lòng phản bác.

"Dù âm sai 'nhiệt tình' chưa chắc có khả năng phàn nàn trước mặt Phong Đô Đại Đế?"

Bộ trưởng lại đẩy gọng kính mắt, chậm rãi nói, "Cậu chỉ cần nhận có làm hay không."

Bờ vai Hùng Ngải xìu xuống.

Nhỏ giọng thừa nhận, "Có..."

Bộ trưởng nói, "Có thì viết kiểm điểm, Phong Đô Đại Đế cũng cầu tình với trưởng quan, nói đây là thiếu niên ái mộ bình thường, nhưng muốn theo đuổi khác phái phải tiến hành tuần tự quy củ, vừa gặp đã đùa giỡn lưu manh bôi xấu yêu tộc. Trưởng quan cảm thấy có lý nên cho cậu viết kiểm điểm ba ngàn chữ thôi."

Viết kiểm điểm...

Ba ngàn chữ...

Gấu sinh gian nan.

Hùng Ngải yên lặng chảy hai hàng nước mắt.

Một nhóm người khác là tổ chức lệ quỷ bị Bùi Diệp cho leo cây.

Bọn họ đầy tự tin, chắc chắn Bùi Diệp sẽ tới như giao ước, ai ngờ thời gian hẹn càng tới gần, đường xá chung quanh chẳng có bóng dáng Bùi Diệp đâu.

Mười phút sau, đồng hồ trên tường biểu thị kim đồng hồ chỉ tới thời gian ước định, Bùi Diệp vẫn không xuất hiện.

"Con gái mà, lỡ hẹn là chuyện bình thường."

Lệ quỷ phụ trách đàm phán lần này thấp giọng lầm bầm, điều chỉnh tư thế ngồi cho khí thế bá vương hơn nãy tí.

Trước khi ra ngoài phải tắm rửa, đắp mặt nạ, trang điểm, chọn quần áo phù hợp, căn bản không có khái niệm thời gian.

Một giây đáng ngàn vàng?

Không không không, thời gian với phụ nữ cực kì rẻ, đặc biệt là khi có quan hệ với nhan sắc.

Kiên nhẫn đợi thêm nửa giờ, camera vẫn không xuất hiện mục tiêu.

Lệ quỷ mặt hơi nhăn.

"... Có lẽ cô ta về khách sạn hơi trễ..."

"Tiểu Hồng" là thiếu nữ xã hội không tốt cánh tay còn xăm đóa hoa lớn, cả ngày du đãng bên ngoài ít về nhà.

"... Có lẽ không thấy tờ giấy..."

Đối với loại phụ nữ không đàng hoàng, cả đêm không về là chuyện như cơm bữa.

Lệ quỷ vẫn muốn tìm cớ vân vân mây mây, lệ quỷ mai phục gần đó cũng bắt đầu phàn nàn.

Tầm này còn đến trễ?

Người ta căn bản cho bọn họ thả bồ câu.

"Làm sao bây giờ?"

"Còn sao trăng gì nữa? Cấp trên phát tử lệnh, không lôi kéo ả tới được thì xử lí." Lệ quỷ phụ trách đàm phán sầu muốn che mặt, "Người ta đã không tới chúng ta đi đâu xử lí? Núi không đến thì ta lên núi, chúng ta chủ động tìm ả!"

Thử tra rõ thái độ của cô.

Thực sự không được, tìm mọi cách xử lí cô cho kì được.

Ứng Lân giao Ách Ba hồn thể suy yếu cho Bùi Diệp, bản thân lưu luyến không rời từ biệt điện thoại Bùi Diệp, về bệnh viện trung tâm thành phố T.

Bệnh viện trung tâm thành phố T vị trí địa lí đặc thù, cô hồn dã quỷ nhiều, lại nhiều lần xảy ra sự kiện giả âm sai trộm quỷ, làm quỷ vương trấn giữ nơi đây Ứng Lân không thể rời đi lâu. Cậu chuẩn bị trở về xem thử, sắp xếp thuộc hạ luân phiên tuần tra, cam đoan xung quanh bệnh viện an toàn.

Bùi Diệp đi tắm, đem quần áo bẩn gấp gọn để một chỗ, sáng mai cầm đến tiệm giặt ủi.

"Ngủ đi, Tể yêu ngủ ngon."

Đeo bịt mắt, tóc dài xõa rũ, chăn đắp nửa người chuẩn bị ngủ.

Không lâu, cửa sổ đóng chặt bỗng dưng mở ra.

Luồng gió âm lãnh vọt tới, màn cửa khép lại bị gió thổi tung vang xào xạc.

Truyện Chữ Hay