(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

chương 127: đoàn phim có quỷ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Đào Tử

__________________________

Ngày hôm sau Bùi Diệp trở lại học viện hộ lí Ngũ Đạo, đoàn phim « Mật ngọt đôi ta» đã xảy ra vấn đề.

Bầu không khí đoàn phim bao phủ mây đen nặng nề, nữ chính kinh hoảng thất thần ngồi trên ghế, một vũng máu chảy xuống từ camera bên cạnh.

Bộ phim truyền hình « Mật ngọt đôi ta» này chia làm hai thời kì, nam nữ chính thời thanh xuân vườn trường và cửu biệt trùng phùng nhiều năm sau.

Mặc dù là phim ngôn tình hiện đại nhưng cũng có vài cảnh diễn dùng dây treo, chủ yếu để biểu hiện trói buộc ngọt ngào thời niên thiếu.

Như cường điệu khả năng chơi bóng rổ, leo cây giải cứu mèo, lên sân thượng cứu bạn học có ý định tự tử, mượn những chuyện nhỏ nhặt này gia tăng tình cảm mối tình đầu.

Mới dùng dây treo quay một đoạn đã xảy ra vấn đề.

Máy móc bị ai đó động tay động chân, nữ chính suýt nữa ngã từ tầng ba xuống, máy quay còn vô tình đổ nện vào người.

Người đã được đưa đến bệnh viện, đạo diễn bốc hỏa lựa chọn báo cảnh.

"Hôm nay tạm thời không quay nữa."

Trong lòng đạo diễn kìm nén một luồng hỏa khí.

Phòng ngừa cho cố đạo cụ máy móc vẫn bị người giở trò, trước khi quay đã liên tục kiểm tra thế mà vẫn xảy ra chuyện.

Mấy ngày nay đoàn phim không ngừng xảy ra chuyện quỷ dị, làm lòng người hoang mang.

Chẳng hạn như sáng sớm hôm qua có nữ phụ tới nói mình nửa đêm bị ai đó bóp cổ.

Vốn cho rằng là ác mộng, ai ngờ lúc sáng tỉnh lại, cổ đúng là có một vết hằn màu xanh nhạt.

Nam phụ người mới nào đó cũng tới nói tay chân mình xuất hiện máu bầm quỷ dị hệt như nửa đêm bị ai hành hung.

Càng làm đạo diễn tim đập chân run hơn là mạch máu lớn nhất của đoàn phim——đảm đương lưu lượng —— Vu Trường Hâm cũng có chuyện.

Hắn phát hiện ngực, cánh tay, đùi mình đều xuất hiện vết ám muội, nhìn... e hèm... Người trưởng thành đều hiểu.

Người đại diện Vu Trường Hâm thấy vậy hơi lo lắng, định mang nghệ sĩ về cầu một tấm bùa bình an.

"Cái đoàn phim này vô cùng quái đản, nữ chính xém té chết, đám diễn viên còn bị máy móc đập bị thương, tin tức không giấu nổi."

Vì đã ký hợp đồng, phí bồi thường vi phạm hợp đồng quá cao, người đại diện mới không thể kéo nghệ sĩ dưới tay đi.

Quay phim kiếm tiền rất quan trọng, nhưng có quan trọng bằng tính mạng nghệ sĩ nhà mình không.

Không có mạng ai kiếm tiền cho hắn?

Vu Trường Hâm ngồi trong phòng trang điểm bình tĩnh một lát.

Hắn tạm kéo cổ áo xuống, làn da tuyết trắng có vết máu bầm ứ đọng mập mờ.

"Đúng là kì lạ thật, nghe cảnh sát nói thế nào trước đã."

Hiện tại thiết lập nhân vật của hắn là chuyên nghiệp nỗ lực, không thể vì chút chuyện này đã chạy mất dạng.

Lưu lượng mấy năm nay không dễ lăn lộn, mấy tên thiên vương đời đầu đều đã thử chuyển hình, vì kéo dài sự nghiệp hắn cũng không ngoại lệ.

Người đại diện cả giận nói, "Tuyệt đối là đám fan điên cuồng kia làm."

Hắn lẫn vào giới giải trí đã lâu, từng nghe nhiều vụ fan cuồng tấn công thần tượng.

Nhưng đây là lần đầu cảm thấy sợ nổi da gà.

Năm lần bảy lượt thả chuột chết, rắn chết, mèo chết, chó chết hù dọa đám diễn viên, dạo này càng quá đáng, lén lút đột nhập phòng diễn viên. Năng lực phòng vệ của đoàn phim quá cùi, lại để fan cuồng trà trộn vào tấn công diễn viên.

Đoàn phim đình chỉ quay, cảnh sát ngay lập tức chạy tới.

"Chào ngài, tôi họ Đường."

Đạo diễn ra mặt liên hệ với cảnh sát, đúng dịp, cảnh sát hôm nay xuất cảnh là người quen cũ của Bùi Diệp —— cảnh sát Đường.

Cảnh sát Đường hỏi kĩ chuyện đoàn phim gặp phải, càng nghe lông mày càng nhíu chặt.

"Có phải là fan cuồng tấn công không?"

Cảnh sát Đường cử người đi điều tra camera, camera giám sát khách sạn nơi diễn viên ở không có gì bất thường, không ai ra vào phòng diễn viên.

Đạo diễn nghe xong sững người.

"Chẳng lẽ..." Ông nghĩ tới một khả năng rùng mình, "Chẳng lẽ fan cuồng leo cửa sổ, từ cửa sổ bò vào phòng diễn viên?"

Cảnh sát Đường nói, "Đã kiểm tra cửa sổ khách sạn, chỉ có thể mở một phần ba, người bình thường không bò vào được."

Mặt ngoài khách sạn nhẵn bóng, tất cả đều là thủy tinh, trừ khi là người nhện mới leo cửa sổ đột nhập vào phòng diễn viên.

Đạo diễn lại suy đoán, "Hay ngay từ đầu trốn trong tủ quần áo, đợi nhân viên tới quét dọn lén ra ngoài?"

Nếu vậy càng đáng sợ.

Cảnh sát Đường nhìn đạo diễn yên lặng không nói gì.

Ông có một suy đoán còn đáng sợ hơn mấy loại khả năng vừa rồi.

Đạo diễn cũng nhìn ra cảnh sát Đường đang che giấu, ông kéo cảnh sát Đường đến một bên hỏi nhỏ.

"Cảnh sát, ngài hoài nghi điều gì cứ nói thẳng, đoàn phim chúng tôi nếu có thể nhất định phối hợp toàn lực. Đoàn phim phải quay đúng tiến độ, chậm một ngày tổn thất rất nhiều tiền, chúng tôi không thể đình công quá lâu. Không có gì bàn giao với diễn viên lại không tốt quay tiếp."

Cảnh sát Đường chần chờ không nói lời nào.

Làm cảnh sát của nhân dân, ông không thể cầm đầu đi mê tín dị đoan.

Lúc này một giọng nói quen thuộc giải vây cho ông.

"Cảnh sát Đường."

Cảnh sát Đường định quát đang thi hành công vụ, ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Diệp đứng dưới tán cây đằng xa, con mắt không khỏi sáng lên.

"Gặp rắc rối?"

Đạt được sự cho phép, Bùi Diệp mới tới gần phạm vi nơi đoàn phim lấy cảnh.

Khóe miệng cảnh sát Đường giật một cái, bất đắc dĩ nói, "Cô ở học viện mà, có chuyện gì không tường?"

Trường học là địa bàn Bùi Diệp, thế mà còn có lệ quỷ nhảy nhót, cô thất trách thật.

Đạo diễn nhìn hai người ngơ ngác.

Bùi Diệp chủ động tự giới thiệu.

"Chào ngài, đạo diễn, tôi tên Tiểu Hồng."

Đạo diễn nhìn Bùi Diệp tướng mạo xuất chúng, ở giới giải trí có thể càng quét một đám, sắc mặt không tốt lắm.

Ông nghĩ Bùi Diệp cũng giống mấy nữ sinh muốn bắt quan hệ cầu nổi tiếng.

Mấy ngày nay đã có nhiều sinh viên lần mò qua đây tự tiến cử lên giường.

"Cảnh sát Đường, cô ấy là?"

Bùi Diệp ngậm điếu thuốc nói, "Tôi là thiên sư, bắt quỷ."

Đạo diễn: "? ? ?"

Cảnh sát Đường chỉ biết cười khổ.

"Quốc gia bài trừ mê tín dị đoan đấy, cô nói toạc như vậy khó cho tôi rồi."

Nếu Bùi Diệp là thiên sư thuộc Thiên sư liên minh, cũng coi là nửa công chức nhà nước, đánh báo cáo lên là được tham dự hỗ trợ điều tra.

Nhưng cô là thiên sư dã lộ, không được chính phủ công nhận, tùy tiện xuất hiện trong trường hợp này không ổn lắm.

Hiện tại mạng lưới phát triển, nếu bị ai đăng lên mạng sẽ ảnh hưởng xấu.

Dân mạng chắc chắn sẽ chất vấn năng lực cảnh sát, nói bọn họ để người không phận sự quấy nhiễu điều tra.

Bùi Diệp nói, "Là lệ quỷ chả thân thiện gì, còn rất giảo hoạt ngoan độc, Thiên sư liên minh bên kia xử lý chừng cũng khó. Hiện tại bọn họ còn đang vò đầu bứt tai kìa, thiên sư có thực lực cao bị phái ra ngoài làm nhiệm vụ hết, thiếu người. Ngài xác định không cần tôi nhúng tay?"

Cảnh sát Đường: "..."

Nể tình Bùi Diệp từng mang cho ông đại công, cảnh sát Đường nhịn.

Bùi Diệp lại bổ đao, "Người trong giới giải trí so với yêu ma càng quỷ quái hơn, năng lực tiếp nhận của đạo diễn người ta cao hơn ngài nghĩ nhiều."

Lần này đến phiên đạo diễn bó tay.

"Chờ đã——các người rốt cuộc đang nói gì thế?"

Bùi Diệp nhìn máy móc xảy ra tai nạn, ánh mắt lạnh lùng, "Lệ quỷ quấy phá, mục tiêu của nó là người nào đó trong đoàn phim. Nếu bỏ qua nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng. Các người xảy ra chuyện chẳng liên quan gì tôi, tôi cũng chả hứng thú với giới giải trí. Tất cả đều là người trưởng thành, phải tự phụ trách hành vi bản thân. Các người lấy cảnh ở trường học, sinh viên trường cũng sẽ bị liên lụy nên tôi mới không thể ngồi yên mặc kệ."

Truyện Chữ Hay