" Thiên Sương "
Bỗng, từ đâu xuất hiện một thanh âm nhu hòa như nước, dịu dàng mà quen thuộc khiến Nhất Linh không khỏi bàng hoàng...đây... ai đang nói... và... đang gọi ai? Thanh âm kỳ lạ cứ quanh quẩn bên tai nàng mãi không dứt, âm thanh này như một bùa phép khiến nàng an tâm lạ kỳ... tựa như người mẹ vỗ về đứa con nhỏ... Nhất Linh như được trở thành một cô bé vô âu vô lo vô tư vô nghĩ không bị quấn quanh bởi dòng nước đục của cuộc đời...
Từ đầu đời, khi chỉ mới , tuổi nàng đã bị vứt bỏ chính cha mẹ mình. Chịu đói chịu rét ngồi ngoài đường xin ăn... Chính cái cảnh đó khiến nàng gặp Tử Yên. Người bạn chí cốt.... Mùa đông năm ấy, tuyết rơi trắng xóa phủ kín mặt đường nàng lê cái thân thể gầy yếu, đi xin từng đồng lẻ với mong ước có thể sống. Lúc nàng trông thấy Tử Yên, cả người cô bé đã đầy tuyết đang thoi thóp nằm trên đường cái chờ chết. Một cô bé nhỏ hơn nàng thì đến nói một câu còn chưa sõi huống chi việc sống sót trong thế gian tàn khốc này... Chẳng biết tại sao, nàng khi ấy lại rảnh rỗi cưu mang một người đâu đâu... nhất là trong hoàn cảnh lo cho chính mình còn chưa xong...
Rồi sau này được Vân gia nuôi dưỡng ăn sung mặc sướng vẫn không thể khiến nàng quên những năm tháng khốn cùng, vì tiền chuyện gì cũng làm... Một người trải qua hoàn cảnh đó chẳng thể nào thuần khiết trong sáng như một trang giấy trắng. Nhất Linh hiểu nhiều thứ lắm, hiểu nhiều hơn những gì một đứa trẻ mấy tuổi nên hiểu...
Và để thoát khỏi nỗi sỡ, nỗi kinh hoàng ấy. Nàng giả ngây giả ngô làm như mình thật sự cái gì cũng không biết, thiên chân vô tà. Nàng không muốn mình biến thành một đứa bé chẳng ra đứa bé. Nàng cố gắng giả vờ, cái ti vi thành người bạn, tưới cây mặc kệ vòi nước hoặc làm những việc ngu ngốc ngây thơ...
Đối với cả nghĩa phụ, nghĩa mẫu nàng vẫn chưa bao giờ là chính nàng. Hoặc thậm chí với Tử Yên nàng cũng chưa bao giờ mở lòng. Kiếp trước, ngoại trừ lúc còn ở Lương gia và trước mặt Bạch Nhãn thì nàng chưa bao giờ buông bỏ cảnh giác... cơ mà dường như nàng tin ai người đầy đều phụ nàng. Lương gia cũng vậy mà, muội muội Nhãn Nhi cũng vậy. Kiếp này, mọi thứ nàng thể hiện ra đa phần chỉ là một cái lớp vỏ bên ngoài...
Nàng---- cô độc
Mà bây giờ nghe được tiếng nói này, không biết tại sao Nhất Linh không kìm được muốn khóc. Muốn bộc lộ nỗi lòng của nàng... Tiếng nói này, khiến tâm nàng như được sưởi ấm, như được Lương Hiểu vỗ về... có lẽ còn hơn thế hơn thế. Hốc mắt nàng dần đỏ ửng, những giọt lệ không kiểm soát nổi mà tuôn ra... " Lách tách, lách tách "
" Không khóc, không khóc "
Lại một lần nữa, thanh âm này lại xuất hiện. Rõ ràng chính là dỗ nín nhưng nghe được Nhất Linh lại càng muốn khóc hơn. Nước mắt mãnh liệt chảy xuống. Chẳng biết thế nào, nàng lại oa oa lên như một đứa trẻ lạc mẹ, mất đi phương hướng nhưng... ngay thời khắc vô vọng nhất lại nhìn thấy ma ma đang chạy về chỗ mình...
" Mẹ, mẹ, mẹ...hu hu hu... m..ẹ..m... mẹ "
Nàng khóc nấc lên từng tiếng, thều thào gọi mẹ..., nàng khóc không phải vì đau khổ mà là vì vui sướng, nàng đang khóc, khóc để trút đi những gánh nặng những mệt mọi thường ngày... mẹ mẹ mẹ... nàng chưa bao giờ thật sự có mẹ... mẹ... mẹ... mẹ.... đối với nàng xa xỉ hơn tất cả... Lương Hiểu làm sao yêu chiều vỗ về nàng như vậy... mẹ ơi mẹ nếu đây là một giấc mộng xin hãy đừng cho con tỉnh lại... con chỉ muốn mãi mãi ở đây mà thôi...
" Mẹ!!!!!!! " Bỗng, Nhất Linh gào lên như thể đang sợ hãi đang lo lắng rằng... chỉ một khắc sau thôi... những câu nói trìu mến này sẽ biến mất mãi mãi và nàng sẽ không bao giờ cảm nhận được cảm giác như vậy nữa....
" Mẹ ở đây con yêu, đừng khóc "
Mẹ ở đây con yêu, đừng khóc... chữ... chữ... chữ như thể một loại tiên dược an thần khiến nàng bình tĩnh lại. Mắt đỏ hoe nhìn vào bóng tối. Là nàng tưởng tượng sao? Hay thực sự đó là mẹ của nàng....
Nàng cảm giác tim mình sắp bay ra khỏi lồng ngực rồi.
" Đừng nhìn, ngủ đi con yêu "
Rõ là Nhất Linh không muốn ngủ nhưng cái âm thanh này như bị phù phép khiến nàng không tự chủ mà làm theo. Khép đôi mắt phượng lại,quận mình nằm một chỗ rồi dần tiến vào giấc ngủ. Nhìn một nhân rõ là cao thượng lãnh khốc giờ đây cứ như một đứa trẻ to xác cô đơn lạc lõng giữa một không gian tối đen như mực
....
Lương Hiểu: Là mẹ của Nhất Linh. Nhưng thật ra không hẳn...
...
Tính định mai mới làm nhưng làm luôn... với lại cảm xúc đang dâng trào.. À... vấn đề còn sống hay đã chết lập lờ mãi giờ là chap rồi.... hố hố, chap sau, chap sau