Chẳng biết đã qua bao lâu không gian thay đổi kỳ lạ. Toàn thân của tất cả nữ tử trong căn phòng được bao phủ bởi một luồng ánh sáng đỏ au như máu rồi dần biến mất vào hư không. Luồng sáng ấy quá chói mắt khiến không ai dám nhìn thẳng. Đến khi thân nhân của các nữ tử ấy mở mắt thì đã chẳng còn người nào.
Lại nói đến những nhân tuyển kia. Trải qua cảm giác đau như bái bì trừu cân Nhiều người thậm chí phải rú lên như một con thú hoang bị thương. Cái cảm giác như phanh thây xẻ thịt, lăng trì xử tử ấy khó mà diễn tả nổi. Có lẽ như để chúng ta nằm lên một chiếc bàn chật kít đinh gai, những chiếc đinh gai ấy vô cùng sắc bén mà lại nhỏ tựa kim châm. Cắm vào thân thể, không thể chết mà lại kinh khủng muốn chết...
Cũng có thể nó như tùng xẻo, tùng một cái lại xẻo một miếng... chao ôi... hay là được một cái đầu tưới bằng chì đã đổ đầy dầu sôi, nước nóng trăm độ, dung nham mang chà sát từng bộ phận cơ thể... Một cảm nhận không thể nói bằng lời...
Bái bì trừu cân: lột da rút gân
Một lúc lâu sau, mọi người mới tới được nơi gọi là Bội Châu chi cung. Vừa tiếp xúc với mặt đất, nhiều người không chịu nổi mà ngã gục, nôn ói... Phải nói, đến được Bội Châu đối với họ là điều hạnh phúc nhất trên đời!
" Đậu má! Vừa nãy cứ tưởng chết rồi ấy. Cứ kiểu không cảm giác luôn "
" Tao còn sống "
" Thảo nê mã , các ngươi thật sự tục tĩu, nữ nhân là phải hiền hòa nhu mì, các ngươi hơi tí nhả ra lời bất nhã "
" Đê ma ma, ngươi khác gì, lời ngươi nói còn bậy bạ hơn! "
" Thảo nê mã ngươi!"
" Thật sự đáng sợ! Từ đầu đời đến nay ta giờ cảm nhận được cảm giác kinh khủng như vậy! "
" Thục nữ còn đâu. Sợ phát khiếp "
" Ọe ọe, ta ói hết bữa sáng rồi "
Mọi người ai cũng mặt mày trắng xanh, mệt mỏi uể oải vô cùng nhưng miệng vẫn còn sức mà tán phét với nhau. Đó là đa phần mọi người, cũng có rất nhiều nhân, tâm lặng như nước, điềm điềm tĩnh tĩnh vận khí điều hòa, những nhân như vậy biết ngay có khả năng tranh cử chức thánh nữ... còn đám nữ nhân mồm to mắng nhau như mấy bà bán cá trong chợ kia thì...vô vọng..
Đê ma ma, thảo nê mã: hai câu này đọc truyện mới thấy, là những câu vô cùng tục tĩu trong trung quốc. Hình như nó như đm, vcl... chỉ biết thôi nha,
....
Nhất Linh mặt cũng tái mét không khác gì mấy người kia, cũng đúng, nàng đâu phải là thần đâu. Thậm chí trên trán nàng mồ hôi chảy ròng ròng.
Tuy " trận chiến " vừa rồi không gây ngoại thương nhưng thực chất đã gây nội thương, tâm thương. Nếu không tranh thủ thời gian để chữa trị, bình tĩnh ngẫm nghĩ, cân bằng trạng thái lát nữa chọn đường mê cung chết chắc!
Thập Thập không biết ra sao nữa. Nàng ấy có ra ngoài hay không thì chịu. Hiện tại nàng lo nàng còn không xong lấy đâu ra sức mà lo cho người khác!
Thánh nữ hung thần ác sát đó mà tới thì hết đường phục hồi, nàng ta sẽ bắt chọn đường ngay và luôn, đã thế trước đó hẳn là một màn trêu đùa tiêu khiển... Chỉ có mấy lần thôi cũng đủ biết bả đáng sợ đến mức nào...
Nhưng tiếc thay, ông trời cứ thích làm khó người ta, chưa đầy nửa khắc thánh nữ Tá Lạp Mặc Nhi đã tới... " Các ngươi thấy thế nào, dịch chuyển vùa rồi vui không "
Nói đùa, vui mới lạ
Đây là tiếng lòng của mọi người nhưng không ai dám nói ra. Chỉ có thể run rẩy thều thào: " Vui, vui lắm "
Tá Lạp thánh nữ - nữ nhân biến thái muốn nhìn người khác chịu khổ thấy cảnh tượng này không nhịn được mà cười vang. Ha ha, bọn chúng chính là khổ lại phải nói sướng, thích thú hết biết! Nàng chép chép môi, dịu dàng nhu tình bảo: " Ay zô, ta không có cố ý để các ngươi như vậy đâu... chỉ là nhiều nhân quá, sự cố nguyên lực... các ngươi tin mà, đúng chứ?" Yếu ớt như một đứa trẻ làm sai hướng người lớn nhận lỗi
Tin mới lạ.
Thánh nữ quyền năng sức mạnh vô biên còn có sự cố nguyên lực, nói đùa!
" Tin, tin chứ "
" Được rồi, chỗ này là cổng mê cung, có vạn đường cứ tùy ý chọn, nhớ đấy. Thôi, tạm biệt, không mong có ngày gặp lại tất cả các ngươi. Chúc may mắn nhé, chết ở đấy càng tốt nhé. " Nói xong nàng phất tay áo thêu hoa huệ trắng rời đi, để lại mọi người ngây như phỗng... này, đến quá nhanh mà đi quá nhanh, lời nói trù ẻo mà như lời chúc tốt lành. Nghệ thuật này cũng quá siêu rồi nha!
tâm thương: như tâm bệnh, nội tâm bị thương. Đại loại vậy.
....
Hôm nay đăng muộn... mất điện - buồn