Chương . Ngươi phải nhìn Bạch Thanh Nhan của ngươi nhận hết tra tấn, ở trước mặt ngươi thổ huyết mà chết...
"Thái tử Điện hạ, người sẽ tới chỗ ta ngồi chứ?"
Mặc kệ nhũ mẫu ngăn cản, Nguyên Thế tử vẫn thập phần nhiệt tình, "Từ trước tới nay ta vẫn muốn nghe một chút phụ thân ta mỗi ngày ở trong quân doanh làm những gì, nhưng người luôn nói đó là cơ mật, không thể nó cho ta biết. Hiện tại người không có ở đây, Thái tử Điện hạ có thể lén nói cho ta biết không?"
Lời nói non nớt lại khiến tầm mắt Bạch Thanh Nhan nhòe đi. Hài tử này đại khái vẫn chưa biết, phụ thân cậu đã vĩnh viễn không còn khả năng trở lại nữa.
"Được."
Thấy thần sắc cảnh giác của những người khác trong xe tù, Bạch Thanh Nhan cũng không bước vào trong. Y chỉ ngồi một bên càng xe, trò chuyện với đứa bé.
Cách đó không xa, Vương Vạn cưỡi trên lưng ngựa. Thấy Bạch Thanh Nhan rốt cuộc cũng ngồi xuống, hắn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngẩng đầu nhìn tiết trời một cái, Vương Vạn lại thấy trong lòng lo lắng. Từng đợt mây đen đang ùn ùn kéo đến che phủ bầu trời, đêm nay sợ là ám nguyệt vô tinh, là kiểu thời tiết thích hợp nhất cho sói tuyết ra ngoài kiếm ăn. Không biết một đêm này liệu có thể bình an vô sự vượt qua?
Ám nguyệt vô tinh: Trăng lu, không có sao, văn cảnh quen thuộc trong phim kinh dị.
Bấy giờ, Kỷ Ninh cũng ngẩng đầu nhìn trời một chút. Giữa chân mày hắn in vài vệt hằn thật sâu.
Nhiễm Trần đã thay tẩm bào, tóc cũng buông xõa xuống như là muốn đi ngủ. Nhưng khi Kỷ Ninh xông tới, hắn lại đang ngồi sau án thư, một tay chống cằm, tựa hồ đang đợi ai đó.
Tẩm bào: Đồ ngủ.
"Kỷ Tướng quân tới?" Nhìn thấy Kỷ Ninh, hắn cười rộ lên, "Khiến ta đợi đã lâu."
"Ngươi biết ta sẽ tới?"
"Nếu ngươi bình tĩnh một chút, cũng có thể ngày mai mới tới. Nhưng ngươi sẽ không thể không tới." Nhiễm Trần cúi mặt nhìn đầu ngón tay, như thể đang lơ đãng mà nói, "Dù sao, ngày hôm qua Bạch Thanh Nhan cũng đã tới."
"Vậy thì sao? Y có tới hay không thì liên quan gì đến ta?"
Nhiễm Trần cười cười, chăm chú đùa nghịch ấm trà.
"Kỷ Tướng quân, tới uống chén trà nóng không?" Nhiễm Trần tự rót tự uống một chén, mặt khác lại rót một chén, đưa cho gã tiểu tốt đứng cạnh. Hắn vung tay một cái, gã tiểu tốt liền đem chén này dâng cho Kỷ Ninh. Kỷ Ninh lại không thèm liếc mắt, thần sắc nặng nề, chỉ chú ý tới sắc trời ngoài cửa sổ.
"Ta nghe người ta nói ngồi ngốc trên nền tuyết quá lâu, hàn khí đi vào xương tủy, không uống chút nước ấm xua tan thì không được." Nhiễm Trần vẫn mỉm cười như trước, "Kỷ Tướng quân thực sự không uống một chén? Hôm qua khi yến hội tàn, ở trên nền tuyết, ngươi dùng dằng cũng chẳng phải nhanh chóng gì."
"Không cần."
"Cũng phải. Kỷ Tướng quân võ công cao cường, lại không có bị thương. Hơn nữa cũng chẳng ngồi trong xe tù giữa băng thiên tuyết địa, cho dù nhiễm chút hàn khí cũng không tính là đại sự gì."
"Ngươi không cần ở chỗ này giả thần giả quỷ, cố lộng huyền hư với ta!" Ngữ khí Kỷ Ninh lạnh xuống, "Chuyện Bạch Thanh Nhan ngày hôm qua ta còn chưa có tính sổ với ngươi!"
Cố lộng huyền hư: Cố làm ra vẻ thần bí, cao siêu.
"Chuyện Bạch Thanh Nhan? Hóa ra là vì cái này nên ngươi mới ở trong yến hội của ta đại náo một hồi?" Thần sắc Nhiễm Trần cực kỳ vô tội, lẳng lặng quan sát Kỷ Ninh bừng bừng hỏa khí, "Hóa ra Kỷ Tướng quân lại là kẻ si tình như vậy."
"Ngươi nói gì, thực quá hoang đường nực cười! Bạch Thanh Nhan chẳng qua chỉ là nô ɭệ Ngọc Dao!" Oán hận nói đến chỗ này, thanh âm Kỷ Ninh càng thêm âm trầm, "Nhưng coi như là nô ɭệ, cũng là nô ɭệ của Kỷ Ninh ta! Nhiễm Trần, ta khuyên ngươi ít dây dưa tới y một chút... Ngươi năm lần bảy lượt câu kết làm bậy với y, rốt cuộc là âm mưu điều gì!"
"Ta muốn làm gì, Kỷ Tướng quân ngươi lại không biết?"
Kỷ Ninh không nghĩ tới Nhiễm Trần thế mà lại trả lời như vậy. Thần sắc hắn mang theo một chút nghi hoặc. Nhiễm Trần cười nói tiếp,
"Tất nhiên bởi trong tay y có thứ ta muốn, ta mới muốn y."
"Thứ ngươi muốn..."
"Đương nhiên, trong tay ta lại càng có thứ y muốn. Ta và Ngọc Dao Thái tử thật sự vô cùng ăn ý với nhau, Kỷ Tướng quân, ngươi nói xem có đúng hay không?"
"..."
"Chỉ là nếu Kỷ Tướng quân nguyện ý thay ta đem thứ ta mong muốn tới đây, ta cũng không nhất thiết phải bằng mọi giá cướp đi Bạch Thanh Nhan của ngươi."
Kỷ Ninh sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng Nhiễm Trần không cho hắn xen vào:
"Kỷ Tướng quân, không cần phải phủ nhận. Hết lần này tới lần khác cường điệu chẳng qua chỉ là một nô ɭệ cũng đâu phải ý hay. Dù sao hôm nay là ngươi tự đến tìm ta mà không phải ta đi tìm ngươi. Cho dù Bạch Thanh Nhan chỉ là một nô ɭệ, ở trong lòng ngươi cũng là một nô ɭệ vô giá. Chẳng phải trước giờ ngươi vẫn vô cùng để ý... Vì sao y nguyện ý tới tìm ta, lại là muốn cầu ta thứ gì?"
Nhiễm Trần một bên nói, một bên cẩn thận quan sát sắc mặt Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh liệu có biết Bạch Thanh Nhan trúng hàn độc, chẳng còn sống được bao lâu nữa hay không? Có lẽ là không, thần tình Kỷ Ninh tuy băng lãnh nhưng cũng chẳng phải thập thần lo lắng. Như vậy, khả năng cao là Kỷ Ninh còn chưa biết sự tình hàn độc.
Tuy nhiên cũng không quá ảnh hưởng. Nhiễm Trần nghĩ, một ngày nào đó, Kỷ Ninh sẽ vì chuyện này mà phải đến tận cửa cầu xin hắn.
Vừa nghĩ tới trong tay sở hữu nhược điểm lớn nhất, Nhiễm Trần càng thêm trầm ổn. Trái lại, Kỷ Ninh có chút khẩn trương:
"Nhiễm Trần, ngươi có ý gì cứ việc nói thẳng."
"Không cần nóng nảy, chờ một chút nữa đi." Nhiễm Trần mỉm cười, lại đem chung trà đẩy qua đẩy lại.
"Kỷ Tướng quân, ngươi thật sự không muốn uống một chén trà nóng sao?"
Lúc này, Kỷ Ninh đã biết nghe lời là tốt nhất, đưa tay nâng chén trà lên, một hơi uống cạn. Chén còn chưa buông, đã thấy Long Dã đẩy cửa xe ra, đem một phong thư trình lên Nhiễm Trần.
Gần như cùng lúc đó, một thân binh của Kỷ Ninh cũng đẩy cửa ra, lớn tiếng hướng Kỷ Ninh bẩm báo:
"Bẩm Tướng quân! Huynh đệ canh giữ ở ngoài mã xa của Lý Đại nhân tới báo tin! Quả nhiên như Tướng quân dự liệu, có mấy thân binh của Lý Đại nhân bị gọi tới suốt đêm. Trong đó có hai người mới khi nãy len lén rời khỏi doanh địa, bị huynh đệ đã mai phục sẵn từ trước của chúng ta cản lại, lục soát được hai phong thư trong ngực áo. Tướng quân xem, đều ở đây."
Kỷ Ninh tiếp nhận lá thư từ tay thân binh, rất nhanh xem lướt qua một lần. Thư rất ngắn, hơn nữa nét mực nhem nhuốc, nhìn ra được người viết đang vô cùng sốt sắng. Kỷ Ninh nhìn xong lạnh lùng hừ một tiếng.
"Vị Lý Đại nhân này cũng thật là thập phần khẩn trương, không chỉ suốt đêm viết thư, đến đợi mực khô cũng không chờ được đã đem thư giao đi. Rõ ràng là cùng một nội dung lại phái hai người chuyển đi. Đây là đang sợ thư không chuyển đi được?"
"Lý Đại nhân quả nhiên là sợ đến vỡ mật. Ta thật không nghĩ tới hắn nhanh như vậy đã muốn đi tìm viện binh."
"Ngươi không nghĩ tới?" Kỷ Ninh cười ra tiếng."Nhiễm Trần, nếu ngươi thật sự không nghĩ tới, khi nãy Long Dã đưa tới cho ngươi một phong mật tin, vậy bên trong là cái gì? Chẳng lẽ không phải là ngươi suốt đêm phái người ở ngoài cửa chờ đợi, cũng đã moi được nội dung bên trong sao? Nói không chừng tin tức về người giao thư vừa rơi vào tay ta cũng đều đã nằm trong phong mật tin trong tay ngươi đi!"
"Ai nha, Kỷ Tướng quân quả nhiên liệu sự như thần, cái này cũng bị ngươi đoán được." Bị Kỷ Ninh một lời nói toạc, Nhiễm Trần lại nửa điểm bất thường cũng không có. Tay vẫn đùa nghịch ấm trà, hắn rót trà vào trong chén của mình, đẩy nó về phía Long Dã, "Ở trong tuyết cả nửa ngày, ngươi có lạnh không? Tới, sưởi ấm cơ thể một chút."
Hắn vốn chỉ định trêu đùa Long Dã. Dù sao Long Dã chỉ là Thị vệ trưởng của hắn, ngày thường lại nghiêm nghị như vậy. Chủ công đã dùng qua cái chén này, hắn đoán được Long Dã tất sẽ từ chối.
Nhưng không ai nghĩ tới, ánh mắt Long Dã bình tĩnh mà nhìn hắn, cũng không bước tới nhận mà cúi người xuống, dùng miệng ngậm lấy chén, trực tiếp uống sạch trà.
Bên môi còn vương bọt nước, y đảo lưỡi l!ếm hết. Sau đó ở bên tai Nhiễm Trần nói lời cảm tạ:
"Thuộc hạ tạ ơn Nhiễm Giám quân ban thưởng."
Chẳng biết tại sao, Nhiễm Trần thế mà nhất thời nghẹn lời. Bên miệng một câu trêu đùa cũng không bật ra khỏi cổ họng. Hắn liếc nhìn Long Dã một cái, lại phát hiện thần sắc Long Dã lãnh đạm, đành lui về.
"Cho nên, Nhiễm Giám quân ngươi trăm phương ngàn kế rốt cuộc là muốn làm gì?"
"A! Ừm." Nhiễm Trần bị Kỷ Ninh một tiếng chất vấn mới hoàn hồn trở lại. Tầm mắt lưu luyến trên nét mặt Long Dã một chút, hắn lấy lại bình tĩnh.
"Ta đương nhiên là muốn tìm ngươi hợp tác."
"Hợp tác?" Kỷ Ninh cười nhạt."Hợp tác cái gì?"
Ngón tay Nhiễm Trần cầm lá mật tin khi nãy, chầm chậm đẩy nó đến trước mặt Kỷ Ninh.
"Lý Đại nhân đã đi xin viện binh. Chỉ cần viện binh vừa đến, nói không chừng hắn sẽ lập tức đem Bạch Thanh Nhan bắt lại, đưa vào hậu cung của Hoàng huynh ta. Vừa lúc, ta lại không muốn để chuyện này phát sinh, ta đoán Kỷ Tướng quân cũng giống như vậy. Cho nên ngươi xem, chúng ta không phải là có thể hợp tác một chút sao?"
"Tất cả chỉ có vậy?" Kỷ Ninh nghi ngờ quan sát Nhiễm Trần, "Nhiễm Giám quân, chuyện này, ta không nhìn ra đối với ngươi có chỗ nào tốt."
"Đối với ta đương nhiên là có chỗ tốt. Huống chi, đây chỉ là bước đầu hợp tác." Nhiễm Trần chậm rãi nói, "Huống chi, Kỷ Tướng quân ngươi hễ chỉ cần muốn bảo vệ tính mạng Bạch Thanh Nhan, chuyện này liền không thể không làm."
Bảo vệ tính mạng Bạch Thanh Nhan...
Những lời này lại đúng lúc đâm trúng tâm sự Kỷ Ninh. Tối hôm qua, Bạch Thanh Nhan tình nguyện buông bỏ tính mạng, buông bỏ chính mình cũng phải chạy đi cùng đám tạp chủng Ngọc Dao trộn chung một chỗ. Chỉ cần nghĩ đến điều này, Kỷ Ninh đã cảm thấy lồng ngực đau như đao đâm trúng.
Chính y đã không muốn sống nữa, vì sao ta còn muốn che chở cho y? Nếu đã muốn chết thì cứ để mặc y chết cho rồi!
Kỷ Ninh oán hận nghĩ, lại chẳng biết tại sao, chỉ là đem người nọ cùng chữ "chết" liên hệ với nhau, tâm can như bị đè nén, trái tim trong lồng ngực cũng dường như muốn ngừng đập. Chẳng lẽ chính mình đối với y vẫn còn lưu lại một tia lưu luyến? Kỷ Ninh à Kỷ Ninh, ngươi thật đúng là hèn!
Hắn chỉ mải lo nghĩ mông lung trong lòng, lại không biết phía đối diện Nhiễm Trần đang gắt gao nhìn mình chằm chằm. Nét mặt Nhiễm Trần vẫn là vân đạm phong khinh, song lòng bàn tay ướt mồ hôi... Rốt cuộc Kỷ Ninh để tâm tới Bạch Thanh Nhan ở mức độ nào? Hắn căn bản cũng không đoán được chính xác. Nếu Kỷ Ninh căn bản không hề quan tâm đến sinh tử của Bạch Thanh Nhan thì sao? Dù sao, muốn Kỷ Ninh vì y gánh tội danh khi quân cũng là quá đỗi nguy hiểm.
Vân đạm phong khinh: Mây nhạt gió nhẹ, ý chỉ gương mặt lãnh đạm, không chút xao động.
Kỷ Ninh thật sự sẽ vì Bạch Thanh Nhan mà gánh lấy mối họa lớn đến vậy? Ở trong mắt hắn, Bạch Thanh Nhan có thể quan trọng hơn cả tính mạng của chính hắn ư?
Nhiễm Trần không biết. Tuy rằng hắn vẫn tin tưởng như vậy, hoặc nói đúng hơn là hắn mong muốn như vậy.
Đây là một ván cược. Nếu đoán sai, Đại Tướng quân Hoàng huynh hết mực sủng ái tin cậy, chỉ cần một phong tấu chương dâng lên, kết cục của Nhiễm Trần hắn chính là muốn chết cũng không thể. Nghĩ đến những hình cụ tra tấn người đến chết trong tay Hoàng huynh, Nhiễm Trần trong lòng hung hăng dấy lên một mảnh run rẩy.
Hắn quyết định lại đẩy Kỷ Ninh một phen.
"Giữ lại mật thư của Ngự Sử, đây chính là tội khi quân. Ngươi mạo hiểm tội tru di cửu tộc, làm ra hành động lớn như vậy, chẳng lẽ không phải để bảo vệ tính mạng Bạch Thanh Nhan?"
Nhiễm Trần chọn lên một viên táo chua đặt vào miệng, làm bộ lơ đãng liếc sắc mặt Kỷ Ninh rồi nói tiếp:
"Như vậy xem ra chỉ là ta đã suy nghĩ quá nhiều. Cũng tốt, để mặc y tự sinh tự diệt thôi. Dùng lời của Kỷ Tướng quân ngươi mà nói... Chẳng qua chỉ là chó nhà có tang, nô ɭệ vong quốc. Chết hay sống cũng chẳng ai thèm để ý. Dù sao Kỷ Tướng quân ngươi không để bụng, có đúng hay không?"
"..."
Không đợi Kỷ Ninh trả lời, Nhiễm Trần lại mở miệng nói:
"Ta vốn dĩ còn cảm thấy, lấy phong cách của Hoàng huynh, những hành cung mị dược, hình cụ lăn lộn chết người, một người êm đẹp đi vào chỉ sợ không được mấy ngày đã chẳng còn hình dạng. Lại nói tiếp, nghe nói Hoàng huynh mới cho làm cái gì mà mộc gông, đem người khóa chặt ở mặt trên liền động cũng không thể động. Nhưng thật ra Hoàng huynh định làm gì cũng tùy tâm sở dục. Mấy ngày trước hắn bỗng nổi hứng thú, đem một cung nữ buộc ở phía trên, dùng dao nhỏ khắc trên người nàng nguyên một bức tranh sơn thủy. Chuyện này ngươi có nghe nói không?"
Tùy tâm sở dục: hành động theo tâm nguyện, theo ý của bản thân, không phụ thuộc vào ai khác.
Nhiễm Trần nói xong lời cuối cùng, sắc mặt Kỷ Ninh giống như là muốn ăn thịt người. Nhưng Nhiễm Trần lại làm như không thấy, chu môi nhổ hạt táo sang một bên, tiếp tục nói:
"Ta nha, chỉ đáng tiếc Ngọc Dao Thái tử là nhân vật phong lưu đến thế, lại chẳng biết nếu rơi vào tay Hoàng huynh liệu có thể chống đỡ được quá ba tháng hay không. Coi như là làm anh hùng một đời, mắt thấy y lại phải rơi vào kết cục như vậy, thật đúng là khiến người có chút đau lòng. Kỷ Tướng quân cũng cảm thấy vậy, có phải không?"
"Nhiễm Giám quân, ngươi tính kế ta như vậy, thật sự không sợ khéo quá hóa vụng sao?" Lạnh lẽo trong đáy mắt Kỷ Ninh gần như muốn phun trào ra ngoài, "Ngươi thật cho rằng ngươi là đệ đệ của Bệ hạ nên ta không dám gϊếŧ ngươi?"
"Ngươi đương nhiên dám. Nhưng ngươi sẽ không gϊếŧ ta."
Nhiễm Trần ngồi ngay ngắn trở lại...
"Bởi vì gϊếŧ ta, chẳng khác nào đồng thời gϊếŧ Bạch Thanh Nhan."
"Vậy sao?"
"Ngươi không tin? Vậy ngươi cứ thử một lần. Thắng cuộc tự nhiên tất cả đều vui vẻ. Còn thua cuộc..." Bệnh trạng của hàn độc mà Lộc Minh Sơn từng nói lại hiện lên trong đầu Nhiễm Trần. Khi hắn mở miệng lần nữa, thanh âm đã tăng thêm vài phần lãnh ý, "Ngươi phải nhìn Bạch Thanh Nhan của ngươi, ở trước mắt ngươi đau đớn quằn quại hơn bảy bảy bốn mươi chín ngày, cuối cùng lăn lộn đến chẳng còn hình người, thổ huyết mà chết."
"Ta..."
"Tất nhiên cũng có thể không kéo dài như vậy đâu. Nếu Kỷ Tướng quân không phải kẻ lòng dạ ác độc, nhất định sẽ sớm cho y một đao, để y ít phải chịu tra tấn đi một chút."