Chương . Kỷ Ninh ta không mượn rượu phát điên, ta chỉ gϊếŧ người!
Tay Kỷ Ninh đặt trên đùi Bạch Thanh Nhan, quả thực không rời. Bạch Thanh Nhan bị hắn kiềm chế, chỉ có thể ngồi yên bất động. Lúc này, Nhiễm Trần và Lý Đại nhân cũng trước sau đi đến.
Bạch Thanh Nhan có chút kỳ quái. Nơi này rõ ràng là địa phương của Nhiễm Trần, Kỷ Ninh không mời mà tới, lại cố tình làm như không quan tâm mà ngồi xuống vị trí của gia chủ. Nhiễm Trần cũng không để ý chút nào, đôi mắt hết sức hứng thú mà đảo qua hai người Bạch Thanh Nhan và Kỷ Ninh, trên môi lộ nét tươi cười. Nhưng một bên kia Lý Đại nhân, sắc mặt lại hết sức khó coi.
"Nhiễm Giám quân, lúc trước ngươi nói mời ta tới dự tiệc, cũng không hề nói còn có người khác tới!"
"Kỷ Tướng quân không mời mà tới, ta cũng không nghĩ đến. Thế nhưng thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, nhiều hơn một vị Kỷ Tướng quân ta cũng không đến mức không mời nổi. Cũng không có phiền tới Lý Đại nhân chi tiền, hà tất phải thay ta đau lòng?"
Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng: Ký lai chi tắc an chi, tới đâu hay tới đó.
"Ý ta không phải như vậy!" Lý Đại nhân đắc ý liếc mắt quét qua Kỷ Ninh, "Bây giờ không giống lúc trước, Nhiễm Giám quân, tuy rằng ngươi là hậu duệ Hoàng tộc, nhưng sao có thể cùng loại thông đồng trọng phạm địch xen lẫn cùng một chỗ, không sợ Bệ hạ trách tội sao?"
Lời này nói ra, Nhiễm Trần còn chưa tiếp lời, Kỷ Ninh đã bật cười. Hắn đến nhìn Lý Đại nhân cũng lười, một tay đè lại Bạch Thanh Nhan, tay kia vung lên vênh mặt hất hàm sai khiến:
"Không phải nói yết rượu sao? Rượu đâu? Long Dã, rượu ngon Nhiễm Giám quân cất giấu đem hết ra đây cho ta!"
Long Dã đứng yên không nhúc nhích, đưa mắt nhìn Nhiễm Trần. Nhiễm Trần gật đầu, y mới đi ra ngoài. Nhiễm Trần ngồi xuống vị trí cho khách bên cạnh gia chủ, cười nói:
"Kỷ Tướng quân thật đúng là không xem ta là người ngoài."
Lúc này, Long Dã đã đem vài vò rượu lớn tới. Kỷ Ninh cũng không cần y rót rượu, tự mình bưng một vò, ngửa đầu uống đến thống khoái. Rượu mạnh nồng độ cực cao, mùi rượu xộc vào mũi, Kỷ Ninh lại chẳng khác đang uống nước lạnh là mấy. Bạch Thanh Nhan chưa bao giờ thấy hắn uống rượu như vậy, nhất thời trợn mắt há mồm.
Đợi đến khi buông bình rượu xuống, mắt Kỷ Ninh đã phiếm đỏ.
"Nhiễm Giám quân lại càng không xem ta như người ngoài, không phải sao?"
Kỷ Ninh lau đi vệt rượu trên môi, cười lạnh một tiếng:
"Ngay cả người trong phòng của ta, Nhiễm Giám quân cũng thay ta nhọc lòng, là muốn thay ta dạy dỗ một phen?"
"Lời nói này... Kỷ Tướng quân, ngươi nhìn xem cách ngươi đối đãi nhân gia, đem người lành lặn nguyên vẹn tàn phá thành bộ dạng ra sao. Ngươi không thấy đau lòng, ta lại hết sức thương tâm. Nhân gia chính bởi cảm kích nên mới muốn đi cùng ta. Thế nào, Kỷ Tướng quân vẫn còn muốn làm khó dễ sao?"
"Làm khó dễ?" Kỷ Ninh cười lạnh. Tay phải dùng lực, choang một tiếng, bình rượu vỡ tan thành mấy mảnh.
"Nhiễm Giám quân, ngươi nhìn rõ ràng cho ta! Ở đây không có gì gọi là 'Nhân gia của mình', chỉ có ta! Người trước mắt ngươi, là người của ta! Ta mới là chủ tử của y! Ta đối xử với y thế nào lại là chuyện của chúng ta, nào đến phiên người ngoài như ngươi nhọc lòng?"
Kỷ Ninh càng nói, ngón tay kiềm trụ trên đầu gối Bạch Thanh Nhan lại càng thêm dùng sức, như thể muốn đâm sâu vào da thịt.
Bạch Thanh Nhan nhất thời cũng không biết Kỷ Ninh và Nhiễm Trần đây là đang diễn trò, hay là đang chân thực tình cảm mà ghen. Y chỉ cảm thấy tất thảy đều vô cùng hoang đường... Bất luận là diễn trò hay thực sự, bộ dạng này của Kỷ Ninh, chẳng lẽ vẫn còn muốn tiếp tục che giấu tâm can mình?
Kể cả Lý Đại nhân hiện tại chưa thể làm gì, nhưng dù sao gã cũng là Ngự sử Hoàng đế Lang Nghiệp phái ra! Sau lưng gã, là ngôi cửu ngũ chí tôn vô thượng, lẽ nào Kỷ Ninh thực sự sẽ vì mình mà lừa gạt Hoàng đế?
Ngôi cửu ngũ: Ý chỉ ngôi vị của Hoàng đế. Hào trong quẻ Càn của kinh Dịch, tượng con rồng bay trên trời, tức là tượng vị vua. Do đó ngôi vua gọi là ngôi Cửu ngũ.
Không, hiện tại cũng không thể coi là lừa gạt nữa. Chỉ chờ tấu chương của Lý Đại nhân vừa dâng lên, chân tướng căn bản không giấu được. Hắn đây coi như là công nhiên chống đối quân chủ, lăng trì cũng không quá!
Mà chính y cũng chỉ là kéo dài chút hơi tàn, căn bản không sống được bao lâu nữa. Chẳng lẽ muốn để Kỷ Ninh ôm hi vọng, mạo hiểm bất chấp bị chém đầu vẫn đem y giấu kín? Sau đó vài tháng, lại bắt hắn trơ mắt nhìn y hàn độc phát tác, chết ngay trước mắt?
Hôm nay trước khi ra khỏi cửa Bạch Thanh Nhan đã hạ quyết tâm. Y không muốn liên lụy đến người khác, tốt nhất là cứ để Kỷ Ninh càng hận mình thêm một chút. Cứ như vậy, nếu như trước khi chết không thể chạy trốn, ít nhất... Kỷ Ninh chứng kiến sẽ không khổ sở, chỉ có khoái ý. Nếu lại có thể vắt kiệt chút sinh mệnh còn sót lại đổi lấy ít tác dụng, trả lại con dân, vậy thì tốt nhất là quy phục Nhiễm Trần, rời khỏi Kỷ Ninh, bảo toàn bá tánh.
Y đem tất thảy đều tính toán kỹ lưỡng. Nhưng y lại ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, Kỷ Ninh sẽ thành ra thế này. Chấp niệm trong lòng hắn, đã sâu đến như vậy sao?
Bạch Thanh Nhan chẳng rõ trong lòng Kỷ Ninh rốt cuộc tính toán thế nào. Nhưng y thực sự không muốn hại chết Kỷ Ninh, thầm nghĩ tránh xa Kỷ Ninh một chút. Ai ngờ, vừa mới khẽ động, Kỷ Ninh lập tức phát hiện:
"Ngươi muốn đi đâu? Ở dưới mí mắt ta, còn muốn đi thông đồng với ai?"
"Kỷ Tướng quân. Người này ngươi lấy được từ chỗ nào vậy? Là trong đám người Ngọc Dao lựa ra?" Bên kia, Lý Đại nhân lên tiếng. Gã ỷ vào trong tay mình có chứng cứ vô cùng xác thực, lại có chức danh Ngự sử hoàng quyền đại kỳ có thể hộ thân, một lời mười phần phấn khích. Gã làm ra bộ dáng dạy dỗ hậu bối, vân vê râu mép nói:
"Thật ra ta cảm thấy, như vậy cũng không quá thỏa đáng. Không phải tộc ta, tất có dị tâm, người Ngọc Dao căn bản đều không đáng tin. Kỷ Tướng quân trẻ người non dạ, nhất thời không nhìn thấu, bị người lừa gạt cũng là chuyện thường tình. May sao có ta ở chỗ này, lại phụng ý chỉ của Bệ hạ, đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm. Hôm qua ta đã cẩn thận tra hỏi đám tù binh Ngọc Dao, quả nhiên phát hiện ra vấn đề! Người này, chính là Hoàng thất Ngọc Dao, Ngọc Dao Thái tử Bạch Thanh Nhan! Kỷ Tướng quân, nếu không nhờ ta, ngươi đây đã mắc phải bao nhiêu trọng tội? Nói là ta cứu ngươi một mạng, cũng không phải nói quá!"
Lý Đại nhân vừa nói, một bên thầm nghĩ... Mặc dù Kỷ Ninh bình thường là một kẻ vũ phu, nhưng mắt chọn tiểu nô làm ấm giường quả thật không sai chút nào. Tuy nói khi trở về sẽ dâng người này lên báo cáo kết quả điều tra với Bệ hạ, nhưng lộ trình còn hơn mười ngày, cũng đủ để vui vẻ chơi một chút. Hiện tại một mạng Kỷ Ninh sống hay chết đều phụ thuộc vào tấu chương dâng lên Bệ hạ hắn sẽ viết như thế nào. Sao còn phải sợ hắn không ngoan ngoãn dâng người ra?
"Ân cứu mạng này ta cũng không cầu ngươi hồi báo. Chỉ là trung quân ái quốc, phải tận trung tận lực. Cho nên người này hôm nay ta đưa đi, đem về cẩn thận thẩm vấn, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lý Đại nhân vừa nói vừa đắc ý, ý dâʍ dật căn bản không giấu được, lồ lộ hiện lên trên mặt. Kỷ Ninh nhìn một màn này, thần sắc âm trầm gần như muốn nhỏ giọt. Chỉ là hắn không thể hiện ra, nhàn nhạt hỏi:
"Thẩm vấn? Không biết Lý Đại nhân muốn thẩm vấn nô ɭệ của ta thế nào?"
"Tất nhiên là lúc trước Kỷ Tướng quân 'thẩm vấn' ra sao thì ta cũng 'thẩm vấn' như vậy." Lý Đại nhân cho rằng hắn đã biết sợ mà nhượng bộ, trực tiếp nói thẳng.
"Tuy rằng Thái tử Ngọc Dao này dâʍ tiện như vậy, chỉ sợ trước khi đến tay Kỷ Tướng quân ngươi đã ngủ qua không biết bao nhiêu người rồi. Nhưng nhìn dung mạo, cũng có thể miễn cưỡng giữ lại cẩn thận 'thẩm vấn' một phen. Chẳng biết Kỷ Tướng quân đã từng bắt y quỳ trên mặt đất 'thẩm vấn' qua chưa? Ngươi thấy người này khẩu kỹ thế nào?"
Khẩu kỹ: Kỹ năng làm bằng miệng, còn làm gì thì mình không biết =
"Khẩu kỹ thế nào ta không biết." Kỷ Ninh nghe xong lời này, cười lạnh nói, "Chỉ là hàm răng sắc nhọn, tính tình cũng vô cùng quyết liệt. Nếu kẻ đụng tới không biết điều, cắn một phát đứt yết hầu cũng không chừng. Cho nên ta nghĩ, Lý Đại nhân như vậy, tốt nhất là đừng động vào y."
Lý Đại nhân căn bản không nghĩ tới sẽ đụng phải một cái đinh mềm, vẻ mặt dâʍ ɭσạи còn chưa kịp biến mất đã hóa thành tức giận. Gã sắc mặt đại biến:
"Kỷ Ninh! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là cái gì Đại Tướng quân mà ngay cả Bệ hạ cũng không coi ra gì! Ý chỉ điều tra tàn dư Hoàng thất Ngọc Dao là do Bệ hạ trực tiếp lệnh cho ta! Ngươi là đang muốn kháng chỉ phải không?"
"Bệ hạ ở đâu, tự ta sẽ đi bẩm báo."
"..."
"Sao vậy, lẽ nào Lý Đại nhân cho rằng, ở đây ba người lại chỉ có một mình Lý Đại nhân ngươi là có tư cách gặp vua sao?"
Những lời này vừa ra, Nhiễm Trần bật cười khúc khích. Hắn là đệ đệ của Hoàng đế, Kỷ Ninh cũng là Đại Tướng số một dưới trướng Bệ hạ. Nếu bàn về Hoàng ân, quả thật là không người nào kém so với Lý Đại nhân. Coi như là Hoàng huynh giáng tội, cũng phải là sự tình sau khi cả ba cùng đến diện thánh. Chẳng sợ lúc đó Kỷ Ninh kháng chỉ bị hỏi chém, ngay cả Lý Đại nhân trên đường đủ loại bất kham cũng sẽ như nhau bị truyền tới tai Hoàng đế. Nên bị trách phạt cũng chẳng kém cạnh nhau là mấy.
Quả nhiên, Kỷ Ninh không để cho hắn thất vọng, xem ra lúc đầu đem mũi lao hướng về phía Bạch Thanh Nhan là đúng. Bạch Thanh Nhan này, thật ra vẫn là điểm uy hϊếp trí mạng của Kỷ Ninh.
Nhiễm Trần một bên nghĩ, khóe miệng không tự chủ vẽ ra một nụ cười khe khẽ. Nhưng Lý Đại nhân trên mặt hoàn toàn là không nhịn được. Gương mặt già nua lúc đỏ lúc trắng, hổn hển thở đến nửa này, rốt cuộc cầm bình rượu trong tay hung hăng ném lên bàn.
"Kỷ Tướng quân, ngươi nói thế là có ý gì? Ta nhận ủy thác của Bệ hạ, tới đây tra rõ dư nghiệt Ngọc Dao, đương nhiên sẽ dốc sức triệt để tra tới tận cùng! Người lại ở chỗ này ra sức khước từ. Thế nào, trong lòng có quỷ sao? Ta nguyên bản còn tưởng rằng ngươi là bị dư nghiệt Ngọc Dao lừa gạt, lúc này xem ra, ngươi là biết rõ còn cố tình phạm tội! Cấu kết dư nghiệt Ngọc Dao, rốt cuộc là ngươi có rắp tâm gì? Có phải là đang muốn mưu phản không!"
Lời này vừa ra, cục diện yên lặng.
Vốn dĩ Lý Đại nhân nói chuyện còn che lấp ba phần, tựa hồ chỉ muốn hung hăng áp chế Kỷ Ninh một chút, cũng không hề có ý cháy nhà ra mặt chuột. Chốn quan trường chính là vậy, nếu Kỷ Ninh nguyện ý cúi đầu, đem chuyện này thành một nhược điểm dâng cho Lý đại nhân, sau lại hiếu kính tiền tài ích lợi đầy đủ, có khi còn có thể nhắm mắt cho qua, an an ổn ổn. Nhưng lúc này đã đem lời nói trắng ra, đó chính là ngươi chết ta sống, không còn cách gì cứu vãn đường sống nữa.
Bạch Thanh Nhan cũng xuất thân Hoàng tộc, đương nhiên cũng hiểu đạo lý này. Y khϊếp sợ nhìn về phía Kỷ Ninh, hô hấp dồn dập, nhất thời không nghĩ ra biện pháp nào không liên lụy đến Kỷ Ninh.
Mà Kỷ Ninh tựa hồ là thực sự say. Đầu hắn nghiêng về phía Bạch Thanh Nhan, dường như đã say đến không kiểm soát được, toàn bộ trọng lượng trực tiếp đặt lên vai Bạch Thanh Nhan. Như thể căn bản không thấy họa sát thân trước mắt, môi hắn ghé sát vào tai Bạch Thanh Nhan, còn mang theo ý cười:
"Ngươi xem Lý Đại nhân kia. Tửu lượng kém đến vậy. Mới uống có mấy chén đã bắt đầu mượn rượu phát điên rồi?"
Mặc dù là ghé vào tai Bạch Thanh Nhan, thanh âm kia lại vô cùng lớn, trong mã xa đều nghe rõ. Sắc mặt Lý Đại nhân càng thêm khó coi, hai tay run rẩy, xem dáng vẻ là đang chuẩn bị phát tác.
"Ta lại khác." Kỷ Ninh vẫn như cũ nói, cúi đầu cười rộ lên, "Ta có uống nhiều cũng không bao giờ đập phá đồ đạc."
Một thanh cương đao cắm phập xuống mặt bàn ngay phía trước mặt Lý Đại nhân. Thế nhưng chẳng ai thấy rõ là Kỷ Ninh rút đao từ lúc nào, lại từ khi nào ném ra ngoài!
"Ta chỉ gϊếŧ người!"