Chương . Ngươi muốn mang theo bí mật xuống mồ sao?
"Sao không nói tiếp?"
"Khi ấy chỉ có thể dùng kế sách tạm thời để áp chế độc tố. Sau đó ta lại vẫn canh cánh trong lòng chuyện này, tính toán nghĩ lại biện pháp triệt để trị tận gốc, kết quả tốn công vô ích. Cuối cùng ta đành phối ra bình dược này, lúc hàn độc phát tác có thể hôn mê chống đỡ qua đi. Bằng không, với tính tình y, chỉ sợ cũng... "
Nhiễm Trần ánh mắt thoáng động, không biết là nghĩ tới điều gì. Hắn trầm ngâm:
"Nói không chừng đã có người khác trị bệnh cho y?"
"Không có khả năng! Lộc Minh Sơn ta chữa không khỏi, người khác nghĩ cũng không cần nghĩ! Hàn độc thức tỉnh một lần tối đa có thể trì hoãn một hai năm, sau đó chắc chắn sẽ phát tác trở lại."
Cậu dường như nghĩ tới điều gì, khẩn cầu:
"Quận Vương đại nhân, lần này trong số tù binh liệu có đường huynh của ta không? Nếu y ở trong tay các ngươi, xin ngươi lưu lại cho y một mạng để ta xem qua, được không?"
Nguyên lai, tin tức bắt giữ được Bạch Thanh Nhan đã bị Kỷ Ninh nghiêm ngặt phong tỏa. Trừ hắn và Nhiễm Trần còn có thân binh và mấy tên cai ngục, người khác ai cũng không biết. Số thân binh và cai ngục đều được lệnh, nếu kẻ nào dám cả gan tiết lộ, tự đưa đầu tới gặp. Bởi vậy cho đến tận bây giờ, Lộc Minh Sơn vẫn chưa biết Bạch Thanh Nhan hạ lạc.
Hạ lạc: rơi xuống, ý là bị bắt giam.
"Đương nhiên rồi."
Nhiễm Trần thuận miệng đáp ứng, đem bình thuốc nhét vào ngực áo, xoay người rời đi.
Lộc Minh Sơn cau mày nhìn hắn đi xa, lại thở dài một tiếng. Sau đó cậu lấy từ túi thuốc trên lưng ra kiện nội bào Lang Nghiệp, giơ lên trước mắt nhìn một chút.
Cậu lẩm bẩm:
"Đường huynh, chủ nhân của nội bào này rốt cuộc là ai? Mười năm trước huynh không chịu nói, chẳng lẽ thật sự muốn đem bí mật theo xuống mồ sao?"
Đương khi Lộc Minh Sơn cõi lòng không khỏi muộn phiền, Long Dã đã đem toàn bộ chuyện xảy ra bẩm báo cho Kỷ Ninh.
"Trí huyễn dược vật?" Kỷ Ninh cũng vô cùng kinh ngạc. Loại đồ vật này hoặc dùng để kíƈɦ ŧìиɦ trợ hứng, hoặc dùng để phiêu phiêu dục tiên. Vừa tổn hại thân thể lại dễ gây nghiện, Bạch Thanh Nhan sao có thể sử dụng loại đồ vật này?
Phiêu phiêu dục tiên: Bay bổng đến cõi tiên.
Lẽ nào phía sau còn có ẩn tình gì khác?
Nghĩ tới đây, Kỷ Ninh lấy mấy viên dược từ trong tay Long Dã, đặt dưới mũi ngửi thử. Cũng chẳng nhận ra thứ gì có vấn đề.
"Vì sao Nhiễm Trần phải mang bình dược này đi? Chẳng lẽ hắn có manh mối gì?" Kỷ Ninh lẩm bẩm, bất chợt quay sang dặn dò Long Dã, "Ngươi lưu ý, nếu như Nhiễm Trần bên kia có tiến triển gì, lập tức báo cho ta biết. Còn có, cái tên thần y Lộc Minh Sơn gì đó, ta luôn cảm thấy có chút kỳ quặc. Ngươi cũng giúp ta để mắt đến hắn, rõ chưa?"
Long Dã lĩnh mệnh, xoay người rời khỏi. Kỷ Ninh cất dược hoàn đi, quay trở về phòng.
Lúc này, Bạch Thanh Nhan vẫn đang mê man ngủ. Trên chóp mũi thấm chút mồ hôi nhớp nháp, môi lại nứt nẻ, hơi sưng. Ngay cả bên trong đầu lưỡi, thoạt nhìn như thể người khát khô lang thang trên sa mạc. Kỷ Ninh đứng ở trước giường nhìn hồi lâu, lấy chút nước từ trong ấm trà, từng giọt từng giọt nhỏ vào miệng Bạch Thanh Nhan.
Bạch Thanh Nhan bị vây hãm trong một cơn ác mộng dai dẳng, dây dưa không hồi kết. Cổ họng khô khốc đến sắp nứt, tim đập loạn trong lồng ngực, lại không có cách nào mở mắt ra. Đúng lúc này, có thứ gì mát rượi tràn vào khoang miệng, đúng là quỳnh hương ngọc lộ, nhịn không được theo bản năng mở miệng đón lấy. Trong cơn mơ, có thứ mềm mềm ẩm ướt tiến vào, mang theo nước mát lạnh. Vật kia ở trong miệng tùy ý xâm lược, từ thanh lương chuyển thành lửa nóng, cùng y môi lưỡi triền miên quấn quýt. Lại chẳng biết vì sao, đột nhiên rút ra ngoài...
Quỳnh hương ngọc lộ: Trân quý, quý giá.
Bạch Thanh Nhan đột nhiên mở bừng mắt, môi khẽ mở, vậy mà lại có chút sưng đỏ. Y mờ mịt quay đầu, thấy Kỷ Ninh đang đứng ở đầu giường, ánh mắt nặng nề nhìn mình.
"Ngày mai giờ Thìn khởi hành."
Thấy y tỉnh lại, Kỷ Ninh chỉ lạnh lùng nói một câu, lập tức xoay người rời đi.