Chương . Ngươi nhìn y chằm chằm làm gì?
Bạch Thanh Nhan lần này hôn mê không biết bao lâu sau mới tỉnh. Y mở mắt ra, phát hiện trong phòng có mấy tên lính đang thu dọn bàn ghế, không biết là định làm gì.
"Các ngươi làm gì vậy?"
Một tiếng dò hỏi này chỉ có mình Bạch Thanh Nhan nghe được. Giọng y khản đặc, thậm chí âm thanh cũng không thể phát ra khỏi miệng. Bạch Thanh Nhan thử lại một lần, vẫn như cũ không thốt lên nổi nửa chữ, ngược lại còn tăng thêm đau đớn. Nhưng kỳ quái là có một tên lính dường như luôn lưu ý bên này, thấy y vừa động bèn nhanh chóng chạy tới.
"Thái tử Điện hạ, ngươi tỉnh rồi!"
Bạch Thanh Nhan nhíu mày suy nghĩ một hồi mới kịp phản ứng lại. Người này chính là kẻ canh giữ lồng giam. Hắn tên là...?
"Ta là Vương Vạn." Người nọ tựa hồ có chút thất vọng. Hắn khai liền một mạch, "Ta đã ở chỗ này hỗ trợ ba ngày. Nhưng ba ngày đến đây đều đúng lúc Thái tử đang ngủ, không thể gặp mặt Thái tử một lần."
Thanh âm mang theo ý vị thân thiết quá mức, Bạch Thanh Nhan lại không để ý. Y chậm rãi quay đầu, nhìn chung quanh một vòng, phát hiện phòng đã trống không phân nửa. Vương Vạn giải thích:
"Chúng ta sắp nhổ trại, tức khắc quay về Lang Nghiệp."
Nhổ trại? Bạch Thanh Nhan sửng sốt, không khỏi lên tiếng hỏi:
"Ta tới đây bao lâu rồi?"
"Thái tử Điện hạ, ngươi rời lồng giam đến hôm nay là ngày thứ tư."
Bạch Thanh Nhan sợ hãi cả kinh. Vậy mà chính mình đã hôn mê ba ngày rồi. Ngoài kia...
Y quờ tay về phía trước, túm được tay áo của Vương Vạn, vội vàng hỏi:
"Lồng giam ngoài kia sao rồi? Con dân Ngọc Dao của ta có bị đói rét không?"
Không biết vì sao gương mặt Vương Vạn đột nhiên phiếm đỏ. Nuốt nước bọt, hắn mới nhỏ giọng:
"Kỷ Tướng quân một ngày đảo qua xem ba, bốn lần, ai dám không cho bọn chúng ăn no. Những lính gác khác đều tức giận bất bình, rõ ràng chỉ là nô ɭệ vong quốc lại có thể được ăn no mặc ấm. Thậm chí còn thoải mái hơn cả người Lang Nghiệp bọn ta. Đương nhiên ta không có ý kiến. Không nói người khác cũng phải nhìn mặt Thái tử Điện hạ."
Nói đến đây, hắn cẩn thận bổ sung một câu:
"Nói lại nhớ, Thái tử Điện hạ và Kỷ Tướng quân chúng ta thật ra giao tình rất tốt đi?"
Lời nói tuy vòng vèo uyển chuyển nhưng ý tứ lại hết sức rõ ràng. Bạch Thanh Nhan vừa nghe chẳng khác nào một tiếng sấm đánh bên tai. Nếu đến cả lính canh hèn mọn còn biết sự tình giữa hai người thì còn có ai không biết?
Nói như vậy thì cũng không đúng. Thật ra Vương Vạn không giống những người lính canh khác. Kỷ Ninh hai lần ôm Bạch Thanh Nhan vào lòng ở lồng giam, biểu tình ấy làm sao mà che giấu nổi. Huống chi tiền căn hậu quả đều lọt vào mắt Vương Vạn. Hắn lại vốn có chút lưu tâm đến Bạch Thanh Nhan, tự nhiên cũng đoán ra được chút ít.
Nhưng Bạch Thanh Nhan nhất thời lại không nghĩ được đến đó, chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, gương mặt vốn tái nhợt giờ lại thêm không chút huyết sắc.
Y vốn là trang thanh tuyển tuyệt sắc. Lúc này cả người tiều tụy lại phảng phất nét phong lưu khác thường. Hô hấp Vương Vạn cứng ngắc, hắn lại nuốt nước bọt:
"Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Thái tử Điện hạ, ngươi cũng không cần như vậy. Ngọc Dao chung quy đã mất nước, Thái tử là Thái tử, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận. Con người ta dù sao cũng phải tồn tại."
Vương Vạn tự cho là đúng an ủi mấy câu, nhưng không biết hắn đã vô tình bức Bạch Thanh Nhan đến bên bờ vực thẳm. Môi Bạch Thanh Nhan cơ hồ run rẩy. Y ẩn nhẫn một lát, ảm đạm hỏi:
"Khi nào khởi hành?"
"Giờ Thìn ngày mai."
"Những người Ngọc Dao đó thả đi hay mang theo?"
"Lúc đầu nói là xử tử tại chỗ. Chẳng hiểu sao mấy ngày sau Kỷ Tướng quân sửa lại mệnh lệnh, nói muốn cùng đưa về Lang Nghiệp. Chẳng hiểu là đạo lý gì."
"Xử tử tại chỗ" bốn chữ kỳ thực đã lật tới lật lui trong lòng Bạch Thanh Nhan rất nhiều lần. Biết rõ việc phóng thích bọn họ khả năng rất thấp nhưng vừa rồi khi hỏi chuyện này, y theo bản năng vẫn tránh đi khả năng kinh khủng nhất kia. Lại không nghĩ tới Kỷ Ninh lại muốn đem mấy trăm người Ngọc Dao này đi theo.
Lang Nghiệp rõ ràng không thiếu lao động, bắt giữ trẻ em và phụ nữ chẳng qua là để thỏa mãn tư dục của quan binh. Cho nên sau khi chọn lựa tù binh mang theo, số còn lại thường sẽ gϊếŧ sạch. Bây giờ lại muốn mang tù binh về Lang Nghiệp là muốn làm gì?
Bạch Thanh Nhan cúi đầu cân nhắc, Vương Vạn lại đứng một bên ngơ ngác nhìn y. Hai người cũng không chú ý Kỷ Ninh đã sải bước đi vào phòng tận cho đến khi một tiếng quát bội dọc vang lên:
"Ngươi không đi dọn dẹp, ở đây nhìn người của ta chằm chằm làm gì?"
Hắn vừa quát vừa dùng chân đá Vương Vạn đi, đứng lại trước mặt Bạch Thanh Nhan. Đôi mắt hắn dán lên người Bạch Thanh Nhan, chẳng biết suy nghĩ cái gì mà nửa ngày cũng không lên tiếng.