Chương . Mộng mười năm.
Bạch Thanh Nhan hôn mê trên giường cả một ngày. Khi tỉnh táo lại đôi chút, một câu "Ta nguyện vì ngươi làm nô tài" kia không ngừng lặp đi lặp lại bên tai y.
Tựa hồ như thuở y còn niên thiếu, có ai đó từng nói: "Bạch Thanh Nhan ngươi dựa vào lòng tự tôn cùng ý chí kiên cường mà sống. Nếu đánh gãy căn cốt này, so với gϊếŧ ngươi còn khiến ngươi thống khổ hơn. Chỉ sợ ngươi chẳng sống nổi nữa."
Mà hiện tại căn cốt này thật sự bị chặt đứt. Nhưng Bạch Thanh Nhan y vẫn còn kéo dài chút hơi tàn. Nghĩ lại lại thấy thập phần nực cười.
Sáng sớm Kỷ Ninh đặt y trên giường rồi lập tức đi ra ngoài, đến giờ vẫn chưa trở về. Màn đêm nhập nhoạng buông xuống, khắp các tẩm cung đều đã lên đèn. Thân binh của Kỷ Ninh bước vào, trong tay cầm một cây huân hương đang tản ra mùi thơm kỳ dị.
"Đây là..." Bạch Thanh Nhan nhíu mày, ngửi ra được đây là một cây an thần hương. Trong đó bỏ thêm vài loại dược liệu quý giá, không chỉ làm cho một người cả đêm yên giấc, trong mộng lại có thể trở về với những ký ức yên bình nhất. Bởi vì hiếm có khó tìm nên cho dù có ra giá cao ngất cũng không có người bán, người bình thường gần như chẳng thể nhìn thấy nó tận mắt bao giờ.
"An thần hương." Thân binh vừa châm lửa vừa đáp, "Tướng quân sắp trở lại. Mấy ngày này ngài ngủ không an ổn, Nhiễm Giám quân hôm nay cười ngài vành mắt thâm bèn ban tặng."
Nhiễm Trần vốn có ý giễu cợt Kỷ Ninh. Huống chi cây huân hương này thu được từ Hoàng cung Ngọc Dao, tùy ý tặng người khác cũng chẳng chút bận lòng. Nhưng Kỷ Ninh thế mà nhận lấy lại nằm ngoài dự đoán của mọi người. Chỉ là Bạch Thanh Nhan không biết điều này, ý vào tai liền trở nên sâu xa. Ánh mắt y dừng lại trên hộp gỗ lê vàng ở đầu giường, nhớ tới trước đây Kỷ Ninh không cho ai chạm vào, vậy mà Nhiễm Trần có thể tùy ý mở ra.
Xem ra quan hệ giữa Kỷ Ninh và Nhiễm Trần cũng không tầm thường. Trong đầu Bạch Thanh Nhan vừa nổi lên suy nghĩ này lại lập tức tự giễu mà bật cười... Vậy thì sao? Hiện tại Kỷ Ninh cùng người nào có tư tình cũng chẳng liên quan gì tới y.
Thân binh châm huân hương xong lập tức lui ra ngoài. An hồn hương này quả nhiên hiệu quả vượt bậc. Không lâu sau, Bạch Thanh Nhan nặng nề chìm vào giấc mộng mê man.
Giấc mộng lại đưa y đến một sơn động.
Bạch Thanh Nhan vừa mở mắt lập tức sững sờ. Sơn động này không lớn, nằm ở nơi hẻo lánh, giữa hang bập bùng ánh lửa. Bốn phía đã được quét tước sạch sẽ, vài món y phục trắng bị ném ở một bên. Cách đó không xa, một chiếc nệm được kết từ rơm rạ nằm im lìm. Hô hấp của y dồn dập hẳn lên... Chẳng phải chính tại nơi này mười năm trước y cùng người nọ gặp gỡ sao? Không lẽ là an hồn hương kia thực sự phát huy tác dụng, kéo y vào trong giấc mộng ngược dòng thời gian tới mười năm trước trong trí nhớ?
Bên ngoài sơn động truyền đến một chuỗi tiếng bước chân. Bạch Thanh Nhan thình lình ngẩng đầu, chỉ thấy một người đi tới. Người nọ một thân nhung trang, gương mặt anh tuấn, cả người toát lên vẻ uy nghiêm. Quả nhiên là Kỷ Ninh. Chỉ là khi đó giữa chân mày hắn không có hai vết hằn khắc sâu, thần sắc cũng nhẹ nhàng ôn hòa, một chút ảm đạm cũng không có.
"Thanh Nhan! Hôm nay tới sớm vậy?" Thấy Bạch Thanh Nhan ngồi trong sơn động, gương mặt Kỷ Ninh gần như phát sáng. Trong tay hắn còn xách một con thỏ, lúc này tùy tiện quăng qua một bên. Lau sạch tay, hắn mới nửa quỳ trước mặt Bạch Thanh Nhan, đôi tay nhẹ nhàng miết lên má y.
"Sao lại không nói lời nào?" Hắn dịu giọng hỏi, "Phụ hoàng ngươi lại làm khó dễ ngươi sao?"
Bạch Thanh Nhan gật gật đầu. Gương mặt Kỷ Ninh thập phần nhu hòa, nhẹ nhàng đặt lên trán Bạch Thanh Nhan một nụ hôn, đem y ôm vào lòng. Biểu tình hắn vô cùng thỏa mãn cùng trân trọng. Người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy người hắn ôm trong lồng ngực hẳn là toàn bộ thế giới. Chỉ cần có người này hắn liền cảm thấy mỹ mãn, chẳng cần thứ gì khác nữa.