Chương . Chó nhà tang phải quỳ trên mặt đất, hay là muốn ta phải nâng niu trong lòng bàn tay?
Bạch Thanh Nhan từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân nặng nề. Y hơi xoay đầu, một trận choáng váng lập tức ập tới trước mắt.
Nhìn chung quanh bốn phía, trực giác mách bảo căn phòng này hết sức quen thuộc nhưng Bạch Thanh Nhan nhất thời không nhớ ra đây là đâu. Y cúi đầu nhìn chính mình nằm trên giường, xung quanh loang lổ vết máu như thể có ai vừa tra tấn bạo hành một hồi chưa kịp tới hủy thi diệt tích.
Y đột nhiên nhận thức được đây là nơi nào, cổ họng trào lên một tia tanh ngọt. Nôn khan vài tiếng lại không có thứ gì để nhổ ra, y đành bức mình nín nhịn đến mức hốc mắt rưng rưng, càng thêm khó chịu.
Thở hổn hển nằm trên giường, Bạch Thanh Nhan trong đầu chỉ có một suy nghĩ... Kỷ Ninh đem y tới căn phòng này là muốn làm gì? Y tình nguyện hứng tuyết lạnh gió rét chịu hết khổ sở, chết trong lồng giam vẫn còn chưa đủ sao? Rốt cuộc muốn tra tấn y đến mức nào Kỷ Ninh mới hả lòng hả dạ?
Chẳng lẽ là vì ngày đó Nhiễm Trần một hồi ra vẻ nguy hiểm? Nhưng y thực sự chưa bao giờ có ý nghĩ muốn Kỷ Ninh chết... Vì cái gì hắn lại không chịu tin y?
Còn chưa cân nhắc kỹ càng, Kỷ Ninh đã bước vào. Trong tay hắn nắm chặt một cuốn sách, bước tới bên giường "vút" một tiếng ném lên mặt Bạch Thanh Nhan. Sách vừa mở ra, nét mực đầm đìa vương vãi còn tỏa ra hương mới mài. Có lẽ mới viết qua loa đã bị Kỷ Ninh lấy đem về đây.
"Đây là thứ gì?"
"Đường đường là Thái tử Ngọc Dao, thống lĩnh vạn quân mà đến một quyển quân nhu cũng xem không hiểu?"
Kỷ Ninh lạnh giọng châm chọc, Bạch Thanh Nhan lại sinh nghi hoặc... Người ta thường nói binh mã chưa động, lương thảo đi trước, quân nhu vật tư chính là cơ mật tối cao của quân đội. Tại sao Kỷ Ninh lại đem thứ này cho tù nhân địch quốc của mình xem? Nhưng vừa nghĩ, lại nhìn tình cảnh hiện tại của mình, quả thật chẳng có gì đáng để đề phòng.
Binh mã chưa động, lương thảo đi trước: Ý là trong việc quân lương thảo quan trọng hơn binh mã, có lương thảo mới có thể đảm bảo sức mạnh của toàn quân.
Y liếc mắt nhìn lập tức nhận ra vấn đề... Mấy vạn đại quân Lang Nghiệp bên ngoài, lương thảo lại chỉ đủ chống đỡ trên dưới nửa tháng. Từ đây quay về Lang Nghiệp ít nhất cũng mười ngày, lương thảo như vậy cũng không quá sung túc.
Một khi đã như thế, vì sao không sớm quay về? Nghĩ đến Kỷ Ninh đem đại quân đóng tại Hoàng cung Ngọc Dao...
"Các ngươi muốn tìm thứ gì ở Hoàng cung Ngọc Dao?"
Kỷ Ninh hoàn toàn không để ý đến lời Bạch Thanh Nhan. Hắn ngữ khí lạnh như băng đáp:
"Ta rút từ quân lương ra một xe lương thảo, ban cho lũ phế vật Ngọc Dao một ngụm cháo. Nếu ngươi còn dám hồ nháo, cái gì cũng đừng mơ!"
Lúc Kỷ Ninh nói, ánh mắt hướng sang một bên, hoàn toàn không liếc nhìn Bạch Thanh Nhan lấy một lần. Bạch Thanh Nhan sửng sốt trong giây lát, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần. Kỷ Ninh đây là đang đáp ứng ban cho tù binh Ngọc Dao một con đường sống?
"Ngươi..."
"Ta làm sao? Ngươi còn không hài lòng? Bạch Thanh Nhan, ngươi đừng có được một tấc lại lấn một thước... Ta đoạt lương thảo từ miệng thiết kỵ Lang Nghiệp, ban cho đám chó nhà tang đó một ngụm cháo ăn đã là thiên đại nhượng bộ! Nếu ngươi còn nói lời vô nghĩa, ta đem cả đám vứt cho chó sói ăn."
Quát xong một hơi, Kỷ Ninh chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm không thoải mái. Trừng mắt liếc Bạch Thanh Nhan một cái lại phát hiện hốc mắt y phiếm hồng, mắt không chớp nhìn mình chằm chằm.
"Lại không biết... Kỷ Tướng quân vì một xe lương thực này muốn yêu cầu ta trả giá điều gì?"
Kỷ Ninh nhất thời nghẹn lời. Hắn vừa cùng Nhiễm Trần tranh cãi đến trời sụp đất nứt, vừa ra sức đàn áp các tướng lĩnh phản đối mới lấy được xe lương thực này đưa xuống dưới. Lại không có thời gian suy nghĩ đến vấn đề này.
"Loại chó nhà tang nhà ngươi có gì khiến ta để mắt?"
"..."
"Bạch Thanh Nhan, ta muốn ngươi ngoan ngoãn lưu lại bên người ta. Không có sự cho phép của ta, ngươi một chân cũng không được rời khỏi căn phòng này! Nếu có ra ngoài cũng không được rời ta nửa bước, càng không được đơn độc gặp bất cứ kẻ nào, không được phép cho người khác biết thân phận của ngươi. Nếu ngươi dám cùng người khác nói một lời, ta liền trừ đám người Ngọc Dao một phần lương thực. Đến lúc đó ngươi không nên đổ cho ta làm bọn chúng đói chết, là ngươi tự tìm!"
Điều kiện cực kỳ hà khắc, Kỷ Ninh lại nói như thể đó là điều đương nhiên. Bạch Thanh Nhan cắn môi, đau đớn nghĩ, rõ ràng trong mắt Kỷ Ninh y không phải một con người mà là một con chó trung thành nuôi trong lồng sắt. Mà không, kể cả chó chủ nhân cũng không tàn nhẫn đến mức không cho gặp bất kỳ người nào khác.
"Kỷ Tướng quân, ngươi nhất định phải bức ta đến nông nỗi này sao?"
Kỷ Ninh "A" lên một tiếng, nắm lấy cằm Bạch Thanh Nhan, ép y ngẩng đầu lên.
"Không thì sao? Bạch Thanh Nhan, ngươi vẫn chưa rõ thân phận của mình bây giờ ư? Một con chó nhà tang, tất phải quỳ dưới chân chủ nhân. Hay ngươi còn muốn ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa trong lòng bàn tay?"