Chương . Ngươi có quỳ đến chết ta cũng không mềm lòng.
Kỷ Ninh nhất thời nghẹn lời, Bạch Thanh Nhan lại không buông tha:
"Kỷ Tướng quân, ngươi rốt cuộc là muốn ta chết, hay không muốn ta chết?"
"Ta tất nhiên là muốn ngươi phải chết."
Kỷ Ninh buột miệng thốt ra, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt... Hắn thật sự muốn y phải chết sao? Nếu là thế, vì sao khi nãy thấy y như vậy, hắn lại thiếu chút nữa không thể hô hấp, con tim như bị kẻ nào hung hăng cắt đi một miếng.
Là mềm lòng? Hay còn vấn vương tình cũ? Thật nực cười, Kỷ Đại Tướng quân hắn lăn lộn chiến trường mấy năm, chứng kiến từng người từng người chết trước mặt, sớm đã luyện thành mình đồng da sắt, máu lạnh vô cảm. Huống hồ, hắn cùng Bạch Thanh Nhan, làm gì có thứ gì gọi là tình cũ?
Đừng nói là nhìn Bạch Thanh Nhan bị thương, kể cả thật sự thấy y chết trước mặt, Kỷ Ninh hắn tuyệt không chớp mắt lưu tình.
"Tướng quân!"
Đúng lúc này, một binh sĩ tiến vào. Đây là thân binh của Kỷ Ninh, hắn quỳ một gối xuống đất, bẩm báo, "Nhiễm Giám quân thỉnh Tướng quân lập tức tới dự tiệc, Ngự sử đã nhập tòa, các vị Thiên tướng cũng tới rồi, chỉ còn chờ Tướng quân."
Nhập tòa: Yên vị tại chỗ.
"Kỷ Hạng, ngươi ở ngoài cửa chờ, ta sẽ tới ngay."
Kỷ Ninh buông Bạch Thanh Nhan ra, đứng lên. Hắn sửa sang lại y phục, theo bản năng quay người lại liếc nhìn y một cái, buột miệng nói:
"Bên ngoài gió lạnh tuyết dày, ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này đợi ta. Nếu để ta phát hiện ngươi chạy loạn, ngươi cùng với lũ con dân Ngọc Dao..."
"Kỷ Tướng quân, ngươi cùng biết đêm nay gió lạnh tuyết dày!"
Những lời này của Kỷ Ninh chạm vào đúng điểm y đang canh cánh trong lòng. Mắt thấy hắn chuẩn bị rời đi, Bạch Thanh Nhan bất chấp tất cả, tuyệt vọng lao đến nắm chặt vạt áo hắn:
"Tối nay rét đậm, chẳng ai có thể ở bên ngoài chịu lạnh nguyên một đêm. Tướng quân có thể mở lòng khai ân, ban cho họ chút đồ chống lạnh?"
Nếu là trước kia, Bạch Thanh Nhan dám can đảm nói ra loại yêu cầu này, Kỷ Ninh nhất định sẽ lạnh lùng châm chọc một phen, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt cùng khinh bỉ. Nhưng tối nay chẳng rõ vì sao trong lòng hắn một mảnh hỗn loạn, lại phá lệ mà chần chừ.
"Tối nay quả thật rét đậm. Cũng chưa chắc..."
... Không thể!
Bạch Thanh Nhan vốn dĩ không nuôi nổi một tia hy vọng. Nhưng nghe xong câu này, y ngước lên, nín thở. Kỷ Ninh không nói tiếp, Bạch Thanh Nhan trong lòng vạn phần nôn nóng, đôi tay theo bản năng ôm chặt chân Kỷ Ninh.
Một ôm này, y mới phát giác trong tay mình có thứ gì đó do nắm chặt cọ vào phát đau. Thứ kia cứng rắn, chính Kỷ Ninh cũng cảm nhận được, cúi đầu nhìn xuống chân mình.
Đúng lúc thấy Bạch Thanh Nhan mở lòng bàn tay, lộ ra bên trong một chiếc nhẫn ban chỉ.
... Nhẫn ban chỉ này quá đỗi quen thuộc, còn không phải nhẫn của Nhiễm Trần ngày ngày đeo trên tay! Bọn họ từ khi nào, thân quen đến mức tặng nhau tín vật giao tình?
Bạch Thanh Nhan thấy sắc mặt Kỷ Ninh chuyển sang xanh trắng. Nửa câu kia còn chưa nói nốt, Kỷ Ninh hướng đôi mắt hung tợn nhìn Bạch Thanh Nhan, vừa muốn bùng phát thì ngoài cửa, Kỷ Hạng lại nhỏ giọng thúc giục:
"Tướng quân, người còn chần chờ gì nữa? Đó là Ngự sử do Bệ hạ phái tới, không thể để hắn chờ lâu."
Yến hội dời đi sự chú ý của hắn, Kỷ Ninh rốt cuộc không phát tác. Hắn chỉ thấp giọng quát:
"Bạch Thanh Nhan, ngươi muốn cho bọn chúng y phục chống lạnh? Đừng có mơ! Kỷ Hạng, chúng ta đi!"
Dứt lời, hắn nhấc chân muốn đi, lại phát hiện chân bị Bạch Thanh Nhan ôm chặt cứng, căn bản không dứt ra được. Thấy Bạch Thanh Nhan không chịu buông tay, Kỷ Ninh càng thêm bực bội. Hắn nâng chân còn lại, đá thẳng vào bụng Bạch Thanh Nhan.
Bạch Thanh Nhan thảm thiết kêu lên một tiếng, cả người văng ra ngoài cửa, co cụm trên nền tuyết. Y muốn bò dậy nhưng lại giãy giụa không dậy nổi, chỉ có thể quật cường nửa quỳ tại chỗ, thở dốc không ngừng. Tư thái này ngược lại lại càng chọc giận Kỷ Ninh, hắn thấp giọng quát:
"Ngươi cho rằng ngươi là cái thứ gì? Chó nhà có tang, nô ɭệ vong quốc, còn dám cò kè mặc cả với ta? Ngươi quỳ trên tuyết trước cửa phòng ta thì liền cho rằng ta sẽ bị ngươi uy hϊếp? Bạch Thanh Nhan, cho dù ngươi quỳ chết ở chỗ này, ta cũng chẳng mảy may mềm lòng."
Chó nhà có tang: Không chốn nương thân, không người nương tựa.