Đang yên đang lành sao lại mất điện thoại cơ chứ, đương nhiên cái điện thoại không thể tự nhiên chạy đi được.
Cô đâu phải là ngốc tới cái mức không nghi ngờ anh cơ chứ
Nhìn mặt anh hiện rõ dòng chữ "Anh lấy đó, đố em biết ở đâu"
Thôi thì ở trong điện thoại cũng chẳng có gì quan trọng ngoài trừ cái tên Bạch Tuyết Nhiên nhưng anh sẽ không nghĩ quá sâu xa đâu nhỉ, cô đoán là thế thôi mong rằng anh vẫn tin cô...sau những gì cô làm
Cô ngồi húp hết bát mì, đúng là miếng khi đói bằng một gói khi đói mà.
Trình độ thơ văn của Nhiên Nhiên phải đạt đến tầm thượng thừa rồi, đố ai sánh được
Sau khi cô ăn xon thì hai con người dắt nhau đi mua điện thoại.
Xui xẻo cái là vừa vào một tiệm thì gặp người không muốn gặp
"Hàn Lãnh ~"
Cô thô lỗ lấy tay móc tai, đúng là nghe cô ta gọi mà sởn cả gai ốc.
Cô chẳng quan tâm mấy đi ra ngắm một lượt ấy cái điện thoại.
Xem có cái nào đẹp thì hốt ẻm về luôn một thể
"Lãnh, điện thoại em vỡ màn hình rồi" Cô ta chìa cái điện thoại có xước một góc ra bày đặt khóc lóc, cô nhìn điện thoại cô ta mà tức.
Cô còn dùng s thế mà cô ta đã dùng rồi.
Rõ ràng hôm trước còn đến ăn nhờ ở đậu nhà cô thế mà giờ xem ra giàu ngang ngửa cô à không hơn cả cô rồi ấy chứ
Cô từ đằng sau anh chui ra "Xước có một tẹo thì mang đi sủa màn hình đi, chìa ra đây cho ai coi"
Cô ta lườm cô một cái rồi lại nũng nịu anh "Mua cho em cái mới đi, cái này cũ rồi"
Cô đặt tay lên trán, đúng là mặt dày hết nói nổi, không biết có lên giết quách cô ta đi cho rồi không.
Nhìn cái bản mặt cô ta mà ứa gan kinh khủng, mặc dù đây là tình huống bình thường nhưng mà biểu tỉnh khuôn mặt của cô ta y như dưới thân đàn ông rên rỉ ấy.
Kinh tởm thật sự
Cô không quan tâm, nhìn anh cảnh cáo "Xử lí cho hợp tình hợp lí vào không em cắt!"
Anh nhìn cô ta cực kì chán ghét, thật giống như cô nhìn mặt cô cực kì kinh tởm ấy, ấy thế mà bên ngoài bọn đàn ông cứ nhìn cô ta đầy thèm thuồng, anh đẩy nhẹ cô ta ra một bên thế mà cô ta đã khóc bù lu bù loa như oan ức lắm
"Anh sao lại đối xử với em như thế, em...em sai cái gì?"
Mấy người bên ngoài nhìn vào đều chửi anh khốn nạn, Nhiên Nhiên không thể nhịn được nữa rồi.
Mặc dù cô đã nhớ ra thân phận của mình nhưng kí ức về Lục Nhiên Nhiên cũng không mất đi, cô thừa nhận cô yêu anh
"Tính nhìn thôi mà ngứa mắt quá phải ra đây nói"
------------------------------