Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư trông thấy Hà Đại Hoa nhăn mặt đến mất cả mắt thì hỏi: "Rốt cuộc ngươi làm sao?"
Hà Đại Hoa vươn bàn tay mập béo muốn cầm tay Ninh Thư, Ninh Thư nhét vội chén trà vào tay Hà Đại Hoa.
"Mỹ nhân, chúng ta hiểu ý nhau như thế, nàng gả cho ta đi. Ta cảm thấy chúng ta rất hợp nhau, chúng ta đều là kiểu không câu nệ tiểu tiết, là kiểu người yêu tự do không chịu gò bó." Hà Đại Hoa nhìn Ninh Thư rồi hức một tiếng rú lên, "Cha ta muốn ta thành thân, nếu không sẽ đuổi ta ra khỏi làng Hà Gia."
Ninh Thư bĩu môi, "Chúng ta gắn bó từ bao giờ thế. Cùng lắm chỉ xem như bạn ăn chơi, bạn đàn đúm, lên núi bắt thỏ mới quen biết qua loa, thế mà ngươi muốn ta gả cho ngươi?"
"Ngươi có thể đáng tin hơn được không." Ninh Thư tức giận, "Chọn cô nương trong làng Hà Gia đi."
"Với cả mặt ngươi xấu thế, ảnh hưởng con cái thì làm sao." Ninh Thư đả kích Hà Đại Hoa kịch liệt.
Hà Đại Hoa nắm tay béo giậm chân voi, nói với Ninh Thư: "Mỹ nhân, nàng biết ta thích gì nhất ở nàng không? Ta thích kiểu người hài hước như nàng đó. Nhìn khắp làng Hà Gia, có chàng trai nào ưu tú như Hà Đại Hoa ta?"
Ninh Thư: ...
Nguyệt Lan nhướn mày, hừ lạnh khinh Hà Đại Hoa: "Tiểu thư nhà ta gả cho nhà ngươi thế nào được, tiểu thư nhà ta là con..."
"Khụ khụ..." Ninh Thư ho khan cắt đứt lời Nguyệt Lan. Nguyệt Lan hậm hực giậm chân, bặm môi bảo: "Tiểu thư à, chẳng lẽ người định gả cho loại người này thật ạ? Hắn, hắn..."
Nguyệt Lan cũng không biết phải hình dung Hà Đại Hoa thế nào.
"Mỹ nhân yên tâm. Chỉ cần nàng thành thân với Hoa ca ca, chuyện gì ta cũng phân bua cho nàng. Gà vịt nhà ta đều là của nàng, ta cũng là của nàng." Hà Đại Hoa vỗ ngực, mỡ ngực rung rung.
"Ta không cho phép." Tiếng Ôn Như Họa bỗng vang lên. Hà Đại Hoa quay phắt lại nhìn người đang đi đến, "Con bò nào bảo không được hả? Tao bảo được là được."
Ôn Như Họa tức đến xanh mặt, châm chọc Ninh Thư, "Bạch Cầm Tương muội cao tay thật đấy. Mới có mấy ngày đã có thể khiến đầu gấu lấy cái loại bị chồng bỏ như muội rồi à, còn cho muội của cải trong nhà nữa chứ."
"Lại chẳng hám hư vinh thì gì." Ôn Như Hoa vằn tơ máu mắt nhìn Ninh Thư, "Bạch Cầm Tương muội lại lợi dụng ta, lại coi ta là cái thang để trèo cao."
Hà Đại Hoa nhăn đôi mày sâu róm hỏi Ninh Thư, "Nàng hiểu hắn đang nói gì không, ta chẳng hiểu hắn đang nói cái gì cả."
"Cô gái ngươi muốn lập gia đình cũng chỉ là ả đàn bà hám hư vinh, là cái đồ bị chồng bỏ thôi." Ôn Như Họa khinh khỉnh Hà Đại Hoa, "Con mắt của ngươi thật là, lại đi thích một ả đàn bà bị chồng bỏ, bị đuổi khỏi nhà thế này."
Hà Đại Hoa nhổ một bãi nước bọt vào Ôn Như Hoa, hất cằm, "Tao lấy cô gái thế nào liên quan gì đến mày? Con mắt tao thế nào liên quan gì đến mày? Tao thích ai thì lấy người đó đấy."
Đại loại là Ôn Như Họa bị dáng vẻ bất cần đời của Hà Đại Hoa làm cho câm nín, đồng thời cũng có cảm giác mình bị nhục mạ. Hắn hừ lạnh một cái rồi bỏ vào nhà và đóng sầm cửa lại.
Hà Đại Hoa nói với Ninh Thư: "Mỹ nhân à, người Hoa ca ca quan tâm là nàng, quá khứ của nàng không liên quan đến ta. Nàng hào sảng, nàng là người đầu tiên khiến Hà Đại Hoa ta hứng thú. Hai chúng ta rất hợp nhau, ta không muốn lấy một cô gái mặt nhăn mày nhó đâu, hầy."
Ninh Thư nhận thấy Hà Đại Hoa rất có lòng. Không được xem như người tốt nhưng cũng chẳng phải phần tử xấu xa. Có chỗ đứng trong làng Hà Gia này, làm việc cũng có nguyên tắc riêng này, cũng rất khéo nữa.
Đàn ông kiểu này sẽ không chịu thua thiệt, có tính toán một chút cũng không hẳn xấu.
Mỗi tội dáng vẻ có hơi ục ịch, không vênh váo được khắp thế gian.
Ninh Thư nhìn Hà Đại Hoa bằng con mắt tiếc nuối. Nếu có khả năng trèo cao, đảm bảo đàn ông như hắn sẽ là nhân vật được phong vương ban hầu.
Hoàn toàn khác với tính cách cố chấp như Ôn Như Họa. Ninh Thư cho rằng đàn ông nên lẻo mép, mặt dày mới sống tốt được.
"Mỹ nhân nghĩ kỹ đi, mấy ngày nữa cho ta câu trả lời nhé." Hà Đại Hoa phật cây quạt, nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Tiểu thư, Hà Đại Hoa kia chẳng nhìn lại mình thế nào mà muốn tiểu thư gả cho hắn." Nguyệt Lan khinh bỉ.
Ninh Thư chẳng để tâm lắm, nói dửng dưng: "Sao nói trước được thay đổi cuộc đời, giờ hắn thế này biết đâu một thời gian nữa, hay chục năm nữa lại khác."
Có một số người không dễ bắt nạt, thế nhưng người như Ôn Như Họa lại dễ dàng bắt nạt, nhìn là biết là loại không có tiền đồ.
Trời tối dần, Ninh Thư với Nguyệt Lan đang ăn cơm thì có tiếng cửa. Ôn Như Họa ra khỏi phòng, đi ra múc thêm một bát cháo nữa rồi ăn trong yên lặng.
Ăn xong rồi đặt bát đũa xuống, hắn xị mặt hỏi: "Muội định gả cho Hà Đại Hoa thật à?"
Ninh Thư chọc đũa vào bát cơm, đáp nhẹ: "Có gì mà không được?"
Ôn Như Họa cười khẩy, "Đừng nói với ta muội không biết Hà Đại Hoa là ai đấy?"
Ninh Thư gật đầu, "Đương nhiên muội biết Hà Đại Hoa là dạng người nào."
Ôn Như Họa kích động, "Đã biết Hà Đại Hoa là ai rồi cơ mà. Hắn hoành hành ngang ngược trong thôn, ức hiếp đồng hương, người như thế mà muội cũng muốn gả á?"
Ninh Thư bĩu môi, "Tại sao muội không được gả? Chưa bàn chuyện Hà Đại Hoa có ức hiếp đồng hương hay không, chỉ xét về việc hắn rất tốt với muội thôi thì tại sao muội không gả được."
Thật ra đây là một vấn đề rối rắm. Nếu như người con trai yêu bạn là một kẻ bại hoại, bạn có cần người con trai đó không?
Tấm lòng yêu thương chúng sinh thiên hạ liên quan quái gì đến ta? Trái tim của nữ phụ nhỏ lắm, chỉ chứa được một người đàn ông mà thôi.
Bởi vậy nên khi Ôn Như Họa răn đe cô với lý do này, Ninh Thư chẳng thèm để ý.
"Bạch Cầm Tương, muội hết thuốc chữa thật rồi. Vì hư vinh mà muội làm ra chuyện như thế, chẳng lẽ lòng muội không thấy áy náy à?" Ôn Như Họa quát Ninh Thư.
Cô á? Cô đã làm cái gì? Hà Đại Hoa ức hiếp đồng hương có liên quan với gả cho Hà Đại Hoa à?
Ngăn cô gả cho Hà Đại Hoa với lý do này, có chắc là đầu óc không có vấn đề đấy chứ? Chẳng lẽ cô không gả cho Hà Đại Hoa thì hắn sẽ không ức hiếp đồng hương nữa?
Tóm lại là lối suy luận của Ôn Như Họa đã khiến Ninh Thư quay mòng mòng.
"Bốp..." Ninh Thư tát bốp vào mặt Ôn Như Hoa. Ôn Như Họa đần người, cứ nhìn Ninh Thư trân trân như chưa kịp phản ứng chuyện đang diễn ra.
Ninh Thư đánh nhanh thắng nhanh, đấm đá ác liệt vào Ôn Như Họa.