Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư rất cạn lời, cô đã đầy đọa bản thân đến mức này, thế mà vẫn thu hút cơn ghen của Lý Vũ Phỉ. Lý Vũ Phỉ đang nhìn cô bằng cặp mắt thăm dò ghê gớm vô cùng, giống như muốn lột sạch cô ý.
Ninh Thư đặt canh nóng lên bàn, cười như con ngu, nói với Tề Sênh và Lý Vũ Phỉ: "Thiếu gia, tiểu thư Vũ Phỉ, canh đến rồi ạ."
Tề Sênh bảo: "Ở đây không cần hầu, ngươi xuống đi."
Lý Vũ Phỉ cũng ôn tồn bảo: "Tiểu Hồng ngươi lui xuống đi, lát nữa qua phòng ta, ta sẽ dạy ngươi cách trang điểm khác, ngươi trang điểm không đẹp lắm."
Ninh Thư: ...
Ha ha ha, chắc là Lý Vũ Phỉ muốn xem mặt mộc của cô đây mà.
Tề Sênh sáng rực mắt, nói: "Các nàng nên thân hơn, để Vũ Phỉ dạy ngươi cách trang điểm đi."
Ninh Thư cũng chẳng quan tâm hai người họ, nếu đã không cần hầu hạ thì cô đi ngay.
Ninh Thư về đến phòng, trông thấy Nguyệt Lan đang ăn cơm thì bỗng nhớ ra một chuyện, đó chính là anh bạn ám vệ ăn cái gì?
Ninh Thư hỏi Nguyệt Lan: "Ám vệ ca ca của em ăn cơm xong rồi à?"
Nguyệt Lan đặt đũa xuống, lau miệng rồi trả lời Ninh Thư: "Hắn không phải ca ca của nô tỳ, hôm nào nấu cơm nô tỳ cũng nấu thêm một ít, hắn đã ăn rồi ạ. Đợi tiểu thư nhớ đến, ám vệ đã chết đói lâu rồi."
"Hầy hầy, tiểu thư sai rồi, may mà có Nguyệt Lan đáng yêu nhớ đến ám vệ, nếu không ám vệ ca ca chết đói thật ấy." Ninh Thư vỗ vai Nguyệt Lan, bảo: "Sau này tiểu thư chết, em và ám vệ ca ca phải chăm sóc nhau đấy."
Nguyệt Lan nôn nóng: "Sao tiểu thư lại không sống, nô tỳ sẽ mãi theo tiểu thư, nô tỳ sinh là người của tiểu thư, chết là ma của tiểu thư."
"Được rồi, được rồi." Ninh Thư phẩy tay một cái, "Tiểu thư nhà em biết tấm lòng của em rồi."
Mắt Nguyệt Lan lại có ánh nước, "Dù tiểu thư có đi đâu cũng phải dẫn nô tỳ theo đấy."
Cô thấy nước mắt con bé này giống như vòi nước, mở khóa van cái là tuôn trào.
"Chắc chắn sẽ dẫn em theo, em yên tâm đi." Ninh Thư đáp.
"Ngươi là Tiểu Hồng? Tiểu thư nhà ta muốn gặp ngươi." Một nha hoàn đến, trông thấy mặt mũi Ninh Thư thì cô ta thoáng khinh bỉ, "Mau lên đi, tiểu thư nhà ta muốn gặp ngươi, thiếu gia Tề Sênh cũng ở đấy, ngươi nhanh nhẹn lên chút, đừng để các chủ tử đợi lâu."
Xem ra Lý Vũ Phỉ muốn rửa sạch mặt cô rồi.
"Nhanh lên, còn ngẩn ngơ cái gì nữa?" Tiểu nha hoàn tức tối với Ninh Thư.
Ninh Thư bĩu môi, đến sân Lý Vũ Phỉ với nha hoàn. Vừa vào phòng đã thấy các thể loại xanh đỏ trước đã bị dọn đi hết. Bây giờ toàn là các trang sức quý giá tinh xảo, khác hoàn toàn với phong cách tục tĩu cũ của cô.
Tề Sênh ngồi trong đại sảnh, thấy Ninh Thư đến thì vồn vã với Ninh Thư: "Dáng vẻ này của ngươi đúng nên thay đổi."
Lý Vũ Phỉ cũng nói: "Ngươi đi tắm trước đi." Lý Vũ Phỉ định bảo ngươi đi tắm sạch mùi lạ trên người đi, nhưng có Tề Sênh bên cạnh, dĩ nhiên cô không nói thế được.
Ninh Thư không hề muốn lộ mặt thật, cô không muốn bị Lý Vũ Phỉ rạch mặt, rao cứa vào mặt đau lắm.
Cơn ghen của phụ nữ thật đáng sợ.
"Đã chuẩn bị xong nước ấm rồi, ngươi đi tắm đi, tắm sạch sẽ rồi ta sẽ dạy ngươi cách trang điểm sao cho đẹp." Thấy Ninh Thư bất động, Lý Vũ Phỉ lại nhắc câu nữa.
Ninh Thư quỳ phịch xuống đất, khiến Tề Sênh và Lý Vũ Phỉ giật mình, Lý Vũ Phỉ vội nói: "Ngươi làm gì thế Tiểu Hồng?"
"Mau đứng lên đi, mặt đất lạnh lắm." Tề Sênh nói: "Có việc gì cứ nói, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi."
Ninh Thư khóc lóc: "Xin tiểu thư Vũ Phỉ không bắt nô tỳ tẩy trang, nếu không, nô tỳ không dám gặp mọi người ạ."
"Việc này là sao?" Lý Vũ Phỉ ngạc nhiên.
"Mặt nô tỳ rất xấu, có một cái bớt đen chiếm gần hết mặt phải, vậy nên nô tỳ mới dặm nhiều phấn thế này, tất cả đều để che cái bớt trên mặt." Ninh Thư vừa nói vừa lau sạch phấn bằng tay áo, tiếp đó lộ ra nước da ngăm đen bên dưới.
Thật sự rất đen, trông rất kinh.
Tề Sênh trừng mắt bần thần, hỏi: "Sao lại có bớt được, cái bớt này là giả, là giả, là giả."
Trông thấy cái mặt suy sụp như sắp nôn mửa của Tề Sênh, Ninh Thư khinh hừ trong lòng.
Tề Sênh đập bụp quạt xuống bàn, sau đó lại nắm chặt trong tay, hằn hết gân xanh trên mu bàn tay lên. Chợt sắc mặt hắn chuyển sang hung dữ, quay sang nói với Lý Vũ Phỉ: "Ta có việc đi trước, các muội cứ làm đi."
Sau đó một đi và không ngoảnh lại.
Nhìn vết đen bên mặt Ninh Thư, Lý Vũ Phỉ càng cười tươi, nói rằng: "Đã thế ta cũng không nên ép ngươi, ngươi đi đi."
Ninh Thư xoay người trở về, kết quả gặp Tề Sênh mặt tái mét trên đường, Tề Sênh chau mày hỏi Ninh Thư: "Ngươi không phải Mộc Yên La thật?"
Ninh Thư chớp đôi mắt gấu trúc, đáp: "Thiếu gia, có bao giờ nô tỳ bảo mình là Mộc Yên La đâu. Nô tỳ rất cương quyết nói nô tỳ là Tiểu Hồng, không phải Mộc Yên La nào kia."
"Là thiếu gia vẫn luôn bảo nô tỳ là Mộc Yên La nào đó, lần nào nô tỳ chẳng phủ nhận." Ninh Thư chọc ngoáy vào nỗi đau của Tề Sênh.
"Ting, + điểm ngược, hiện đang có điểm ngược." Giọng có hơi loạn, "Tại sao ít điểm ngược thế Ninh Thư."
Sao tôi biết được, lươn lẹo như cáo được điểm ngược dễ mới lạ ấy.
"Nha đầu ở cùng cô thì sao, nha đầu ở cùng cô là kẻ bị truy nã." Tề Sênh vẫn cá chết lưới rách.
Ninh Thư đàn áp Tề Sênh bằng nửa mặt đen thui, nói: "Nha hoàn đó là tội phạm bị truy nã? Nô tỳ cũng không biết nữa, thật ra..." Ninh Thư cúi thấp đầu xấu hổ, kể: "Nô tỳ gặp nha hoàn đó trên đường. Lúc đó cô ấy nằm giữa đường, nô tỳ và cha nô tỳ cứu nha đầu ấy, sau đó cha nô tỳ qua đời, nô tỳ để nha đầu ấy gọi nô tỳ là tiểu thư thôi. Cha nô tỳ cũng không phải quan lớn nào, tất cả chỉ vì chút hư vinh mới để nha đầu ấy gọi là tiểu thư."
"Thiếu gia..."
"Thôi đừng nói nữa." Tề Sênh che mặt, day trán, "Tại sao ngươi phải lừa ta?"
Tại sao phải lừa ta?! Nghe câu này mà thiếu chút nữa là Ninh Thư nhổ vào mặt Tề Sênh. Ninh Thư trợn đôi mắt mông lung, khiếp sợ: "Nô tỳ đã lừa bao giờ, nô tỳ chưa bao giờ lừa người."
Tề Sênh nhăn nhó, quát to: "Nghe là biết cái tên Tiểu Hồng là tên giả, ta mới tưởng ngươi là Mộc Yên La."
"Tiểu Hồng thì sao, nô tỳ tên Tiểu Hồng này, nô tỳ còn có một ca ca tên Tiểu Minh nữa cơ." Ninh Thư gật đầu chắc nịch.
Tề Sênh ôm ngực, "Cút đi cho ta, ngươi dám lừa ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa."
Ninh Thư chạy biến.