Chuyển ngữ: Wanhoo
Chắc trong phòng không tiếp tục nữa đâu, tiểu huynh đệ của Tề Sênh không được rồi.
Thấy tiếp theo không có tiết mục gì, Ninh Thư chạy vội về phòng, lôi còi ở ngực ra thổi.
Nguyệt Lan thấy Ninh Thư thổi còi thì vội vàng buông mũi giày xuống, hỏi: "Xảy ra chuyện gì mà cần ám vệ xuất hiện thế tiểu thư?"
Có chuyện, đương nhiên có chuyện. Giờ Tề Sênh không được, đảm bảo sẽ qua tìm cô. Tuy Lý Vũ Phỉ cũng có phần, nhưng nguyên nhân chính là do cô ý. Trước khi chết, Ninh Thư gọi ám vệ đến bảo vệ.
Ta là nữ chính ngọt ngào ngốc nghếch ngây thơ, ta cần được bảo vệ.
Còi thổi lên một lúc, ám vệ mới nhảy vào từ cửa sổ, đen từ chân lên đầu như một điều hiển nhiên.
"Có chuyện gì tiểu thư?" Ám vệ hỏi.
Ninh Thư nói: "Ta muốn xem ngươi có ở quanh nhà không. Gần đây tính mạng ta bị uy hiếp, ta thổi còi ngươi phải xuất hiện ngay đấy."
Ám vệ dò xét Ninh Thư, dừng một chút rồi hỏi: "Tiểu thư, người lại làm gì thế?"
Ninh Thư ngây thơ vô số tội: "Ta đâu có làm gì, lúc nào cũng có điêu dân muốn hại tiểu thư nhà ngươi ấy chứ."
"Dạo này ngươi phải để ý vào, chưa biết chừng đã có người tính sổ tiểu thư nhà ngươi rồi, ngươi phải bảo vệ tiểu thư nhà ngươi đấy." Ninh Thư dặn ám vệ.
Ám vệ khinh bỉ, bảo: "Tôi biết rồi."
"À đúng rồi, Nguyệt Lan may cho ngươi đôi giày này." Ninh Thư nói với ám vệ, ám vệ nhìn qua Nguyệt Lan, Nguyệt Lan đỏ bừng mặt, giậm chân với Ninh Thư: "Tiểu thư, sao người có thể nói thẳng ra như vậy."
"Tại sao không được nói?" Ninh Thư ngó Nguyệt Lan.
Ám vệ cảm ơn Nguyệt Lan rồi nhảy ra ngoài cửa sổ, Ninh Thư bảo: "Có phải vì ta nói rồi nên em không thể tạo bất ngờ cho ám vệ ca ca?"
Nguyệt Lan liếc Ninh Thư, mím môi muốn khóc, "Nói thế làm nô tỳ xấu hổ lắm."
Ninh Thư ồ một tiếng, "Em lén đưa giày cho ám vệ chắc không xấu hổ."
Ninh Thư thừa nhận là mình cố tình.
"Tiểu thư, sao người lại thế này, người thay đổi rồi, ngày trước người không thế này." Ninh Thư nhìn Ninh Thư buồn rầu.
Xí, nay được ngày hết người này đến người khác bảo cô thay đổi.
"Không sao đâu, một đôi không bất ngờ, thì cùng lắm may hai đôi đi. Ám vệ chỉ tưởng có một đôi giày mà sau lại có hai đôi, rất bất ngờ đúng không?" Ninh Thư an ủi Nguyệt Lan.
Nguyệt Lan nhìn Ninh Thư mà rớt nước mắt, "Tiểu thư, sao người nói thế được. Rõ ràng không có gì, bị người nói thế tự nhiên thành có gì đó. Không có gì cả đâu, nô tỳ với ám vệ mặt vuông như tấm gỗ kia có gì thế nào được."
Ninh Thư vội che miệng Nguyệt Lan lại, nhắc nhở Nguyệt Lan: "Dù em nói đúng tất, nhưng không nên nói tùy tiện như thế. Để ám vệ ca ca nghe được câu này, ám vệ ca ca đau lòng thì làm sao."
Nguyệt Lan lắc đầu, Ninh Thư thả miệng Nguyệt Lan ra, Nguyệt Lan nói: "Nô tỳ thấy ám vệ ca ca là người tốt."
Người được phát thẻ tốt thường không có đất diễn.
Quả đúng không ngoài dự liệu của Ninh Thư, tối đến Tề Sênh qua tìm cô. Ninh Thư hết nói nổi, có vấn đề sao ban ngày không nói cứ để đến tối thế nhỉ, nhìn cái tên kia đã thấy không đứng đắn rồi.
Lúc Ninh Thư mở cửa phòng, Tề Sênh cầm quạt dựa cửa lười nhác trông đẹp trai ngời ngời. Thấy Ninh Thư hắn bảo: "Tiểu Hồng, ra đây với thiếu gia một lát, thiếu gia có chuyện muốn nói với nàng."
Ninh Thư chớp con mắt gấu trúc, hỏi: "Chuyện gì thế? Thiếu gia à muộn thế này rồi, người có chuyện gì nói với nô tỳ ạ, nô tỳ phải đi ngủ rồi."
Tề Sênh chau mày, trông thấy mặt Ninh Thư, hắn hỏi: "Tối nàng cũng không rửa mặt à? Sao tối rồi còn để lớp trang điểm đi ngủ, các bột chì này không tốt cho da. Đi rửa mặt đi rồi ra đây với thiếu gia lúc."
Cặp mắt Tề Sênh lóe lên vẻ nóng vội, thế nhưng nhịn xuống rất nhanh, hắn an ủi Ninh Thư: "Không sao đâu, ra đây với thiếu gia một lúc."
Ninh Thư đi sau Tề Sênh, Tề Sênh biếng nhác đi trước rất chậm, dưới ánh trăng trông như người trong tranh.
Tề Sênh im lặng, Ninh Thư cũng không nói chuyện. Đến đình, Tề Sênh ngồi xuống băng ghế đá, hắn vẫn không nói chuyện. Thú thật, trông thấy Tề Sênh chó đội lốt người thế này, nhưng trong đầu Ninh Thư toàn hình ảnh Tề Sênh trần truồng như con gà luộc.
Cá chép trong ao dưới đình bơi lượn, tạo ra âm thanh nhỏ giống như nhạc nền truyện ma khiến Ninh Thư dựng tóc gáy, cảm thấy xung quanh có hơi âm u.
"Thiếu... thiếu gia, trăng tối nay sáng ghê nhỉ." Ninh Thư phá vỡ sự yên tĩnh.
Tề Sênh quan sát Ninh Thư, dưới ánh trăng nhạt nhòa chiếu xuống, mặt cô rất trắng, quầng mắt đen sì, môi đỏ choét như một con lệ quỷ. Tề Sênh chuyển mắt qua nơi khác, nói chuyện: "Ta muốn nói về chuyện lúc trưa nay."
Chuyện lúc trưa? Ninh Thư sờ cái ngực, đề phòng Tề Sênh bị bất lực dẫn đến sốc nặng muốn trả thù cô.
Ninh Thư lùi lại phía sau, hỏi: "Thiếu gia muốn nói gì?"
Tề Sênh bảo Ninh Thư rằng: "Ngồi xuống đi, ta muốn nói chuyện về Vũ Phỉ với nàng."
Ninh Thư: Dẹp đi, có cái gì mà để nói.
"Vũ Phỉ là cô nương ta yêu từ nhỏ đến lớn, chắc chắn là người thành thân tương lai." Tề Sênh nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt đong đầy yêu thương khó nhọc, "Ta mong nàng có thể hiểu."
"Đương nhiên nô tỳ hiểu rồi, chúc mừng thiếu gia." Ninh Thư vui vẻ chúc mừng.
Chợt Tề Sênh vui ra mặt, hắn đứng dậy muốn nắm tay Ninh Thư nhưng lại rụt ngay tay về, "Thiếu gia biết nàng là người lương thiện."
"Vũ Phỉ cũng là người lương thiện như nàng. Khi ta và Vũ Phỉ thành thân, ta sẽ làm cho Vũ Phỉ chấp nhận nàng." Tề Sênh vui vẻ.
Phắc diu, phắc con nhà bà diu, Ninh Thư rất muốn xông lên bạt tai tát tới tấp. Vòng vo mãi, hóa ra thằng cha này muốn vẹn cả đôi đường, thành thân với tình yêu đích thực rồi vẫn muốn biến cô thành vợ bé nữa.
Mẹ nó, thế mà tưởng nó bất lực, nó đến tìm mình giãi bày, hóa ra nửa đêm nửa hôm lôi ra tán tỉnh.
Năng lực của nam chính đúng là không chỉ trưng cho đẹp, như thế cũng không sao cả.
Chỉ cần nối dõi thì việc gì cũng bỏ qua.
Ninh Thư không hiểu, đã xỉ vả mình đến mức khó coi như này rồi, Tề Sênh vẫn tự thôi miên cô là một đại mỹ nhân được.
Ninh Thư cười ngượng nghịu, "Ông trời tác hợp cho thiếu gia và tiểu thư Vũ Phỉ. Thiếu gia bảo tiểu thư Vũ Phỉ là cô gái tốt nhất thiên hạ, vậy thì thiếu gia nên bảo vệ tiểu thư Vũ Phỉ cho tốt, cớ sao còn muốn tiểu thư Vũ Phỉ chấp nhận nô tỳ chứ. Nô tỳ liễu yếu đào tơ, không muốn xen vào tình yêu vĩ đại của thiếu gia với tiểu thư Vũ Phỉ đâu."