Chuyển ngữ: Wanhoo
Tề Sênh muốn Ninh Thư để mặt tự nhiên thất bại, đưa mắt quan sát Ninh Thư rồi nói thản nhiên: "Ngươi đã không muốn vậy thì thôi, nghe bảo có rất nhiều đèn hoa đăng đẹp đấy."
Ninh Thư không có hứng thú với đèn hoa đăng đẹp gì kia, bỗng nhiên niềm nở không phải ăn cắp cũng là ăn trộm.
Việc cô cần làm là không bị Tề Sênh đè, càng không bị bắn hạ bởi viên đạn bọc đường của Tề Sênh. Tiếp đó là đợi tình yêu đích thực của Tề Sênh trở về.
Ninh Thư sống cực kỳ thoải mái ở Tề phủ. Tề Sênh là thương nhân, nhà không thiếu tiền, ăn mặc ngủ nghỉ cực tốt, dù là nha hoàn thì thức ăn và quần áo đều rất tốt.
Buổi tối, Tề Sênh mò đến phòng Ninh Thư. Nguyệt Lan đề phòng Tề Sênh, hỏi thẳng: "Ngươi đến làm gì, mơ tưởng tiểu thư nhà ta đúng không?"
Ninh Thư cười với Tề Sênh, hỏi: "Thiếu gia tìm nô tỳ có việc sai bảo ạ?"
"Tối có hội đèn lồng, ta phải dẫn theo nha hoàn, ngươi đi cùng ta đi." Tề Sênh nhìn Ninh Thư, đôi mắt ấm áp mong chờ, khiến người khác không nỡ từ chối, giống như từ chối hắn là một việc tàn nhẫn.
Ninh Thư nói hờ hững: "Nô tỳ đi thưa thiếu gia."
"Tốt, ngươi chuẩn bị qua đi, ta ra ngoài đợi ngươi." Tề Sênh nở nụ cười, đứng lên đi ra ngoài.
Nguyệt Lan làm cái mặt quỷ với lưng Tề Sênh, cô bảo: "Tiểu thư, người muốn đi thật ạ? Dẫn nô tỳ theo đi, cái tên này trông đã không thấy đứng đắn rồi."
Ninh Thư ừ một tiếng, nhìn vào gương bắt đầu trang điểm, sau đó thay quần áo ra ngoài.
Nguyệt Lan trợn mắt nhìn Ninh Thư, lắp bắp: "Tiểu thư, sao người cứ nghĩ quẩn thế."
Ninh Thư ậm ừ, đi ra chỗ Tề Sênh ngoài sân, Tề Sênh đang dựa vào thân cây, tạo dáng dưới bóng cây đó.
Ninh Thư đứng sau Tề Sênh, ngại ngùng: "Nô tỳ chuẩn bị xong rồi thưa thiếu gia."
Tề Sênh ngoảnh lại nhìn Ninh Thư, hắn trừng hai con mắt, ấp úng chẳng nói thành lời. Ninh Thư chớp chớp đôi mắt đen, ra vẻ ngượng nghịu: "Nô tỳ có đẹp không thiếu gia?"
Tề Sênh nuốt ực nước bọt, yết hầu lên xuống, vẻ mặt sụp đổ, khó nhọc nói ra: "Thẩm mỹ của ngươi đúng là khác người nhỉ."
Mắt đen sì, không biết trát bao nhiêu phấn vào mặt, môi đỏ choét, thân trên mặc áo đỏ, thân dưới mặc váy xanh.
Quả thật Tề Sênh không biết nên miêu tả thế nào. Thấy Tề Sênh như đang bị hấp diêm con mắt, Ninh Thư vô cùng sảng khoái, cho ngắm tởm chết ngươi.
Đôi mắt biến thành hai con mắt gấu trúc đen sì, người mặc xanh đỏ quê mùa, muốn chọc mù mắt thật sự.
Sáng khoái quá trời.
Tề Sênh bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng điệu có hơi tức tối: "Không phải ta đã dặn rồi à, tự nhiên là đẹp nhất, tại sao ngươi cứ phải chát các thứ này lên mặt. Mỗi người là riêng biệt, tại sao ngươi không dám đối diện với bản thân."
"Nghe thiếu gia, mau đi rửa sạch các thứ này đi." Tề Sênh chân thành, "Ngươi là người của Tề Sênh ta, ở cái Nghi Thành này không có ai dám chê cười ngươi hết."
Ninh Thư: ...
Nhìn xem ăn điêu nói hớt đến mức nào này, rõ ràng chê cái bộ dạng này của cô làm mất mặt, thế mà vẫn muốn lấy lòng tin ở cô.
Ninh Thư ừm một tiếng, rồi bảo: "Vậy nô tỳ không muốn tham gia lễ hội nữa, không trang điểm nô tỳ không sống nổi, xin thiếu gia thứ lỗi."
"Ting, + điểm ngược." Tiếng vang lên trong đầu.
Tề Sênh ôm ngực, tức đến phập phồng bộ ngực, mặt mũi tái xanh. Ninh Thư ngốc nghếch ngây ngô không nhận ra Tề Sênh đang tức gần chết, cô cảm kích vô cùng: "Thiếu gia, người đúng là một người tốt, chốc nữa nô tỳ không đi lễ hội đâu."
Nói rồi Ninh Thư về phòng luôn, muộn thế này rúc trong chăn ngủ còn sướng hơn.
Lần này Tề Sênh không gọi cô lại, chắc là đang tức quá.
Cắt cắt, cho ngươi giả vờ ấm áp đấy, xem ngươi giả vờ kiểu gì nào.
Nguyệt Lan thấy Ninh Thư về phòng thì rất đồng tình: "Tiểu thư nên làm thế này, tên kia trông không đứng đắn gì hết."
Tề Sênh không nhắc đến hội đèn lồng nữa, thế nhưng sắc mặt có hơi tệ, chắc do tức không làm gì được. Ninh Thư làm như không thấy gì cả.
Sau cùng Tề Sênh không nhịn được nữa, đành trách yêu Ninh Thư: "Nha đầu ngươi đúng thật là."
Giọng điệu chiều chuộng và ngọt ngào khiến Ninh Thư rùng mình, phắc diu, nổi hết cả da gà rồi.
Cốt truyện bất ngờ quá, cô và Tề Sênh đâu có phát triển đúng hướng, hắn nói chuyện với cô kiểu này là thế nào?!
Ninh Thư nhìn Tề Sênh bằng đôi mắt gấu trúc mông lung, cái thể loại dở hơi gì thế này.
Tề Sênh muốn nắm tay Ninh Thư, Ninh Thư bắt lấy tay Tề Sênh trước, khiến Tề Sênh cảm thấy tay mình bị bôi đầy mỡ lợn, dính dính lại nhớt nhớt, ghê khỏi bàn.
Tề Sênh rút mạnh tay về, vội vàng lau tay và không dám nắm tay Ninh Thư nữa.
Ninh Thư nhìn Tề Sênh bằng đôi mắt ngại ngùng, hỏi: "Thiếu gia người còn việc gì không?"
Tề Sênh nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt thông cảm, thương tiếc, quyến luyến, khiến Ninh Thư dựng tóc gáy. Mẹ nó, muốn nói cứ nói được không, nhìn người ta như thế làm gì?
"Ta đã biết thân phận của nàng, trước đây nàng đã phải chịu rất nhiều khổ sở." Tề Sênh lên tiếng, nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt "Ta hiểu, ta hiểu hết."
Ninh Thư: Đậu má, nói tiếng người hộ cái.
Ninh Thư đần mặt, hỏi ngây ngô: "Nô tỳ không hiểu thiếu gia đang nói gì?"
Tề Sênh lắc đầu, nói bằng cái giọng "Ta bị tổn thương": "Nàng vẫn chưa tin ta sao? Nàng thấy không tin được con người ta sao? Nàng ở cạnh ta cũng được một thời gian rồi, chẳng lẽ nàng không hiểu ta là người thế nào sao?"
Nghe liên tục mấy từ "sao" mà Ninh Thư nhức hết cả đầu, cô đi theo Tề Sênh mới được nửa tháng nhé.
"Nàng vẫn chưa chịu nói thật với ta, ta biết thân phận nàng là Mộc Yên La, con gái của thừa tướng Đông Hoa quốc rồi. Tư Đồ tướng quân và Nhiếp chính vương đang truy nã nàng, nàng cẩn thận thế này cũng phải." Tề Sênh rất thông cảm.
Ninh Thư nhìn Tề Sênh hoang mang, "Nô tỳ không hiểu người đang nói gì nữa. Mộc Yên La là ai, nô tỳ là Tiểu Hồng, không phải Mộc Yên La."
Tề Sênh chau mày, nhưng rồi lại giãn ngay, hắn nói: "Nàng cẩn thận vậy là đúng, sau này ai hỏi nàng, nàng cũng phải phủ nhận như bây giờ. Tuy nhiên nàng có thể tin tưởng ta, thiếu gia nàng có thể nương tựa được."
Ninh Thư gật đầu, cảm kích vô cùng: "Dù không hiểu thiếu gia đang tự luyên thuyên cái gì, nhưng nô tỳ vẫn rất cảm ơn thiếu gia."
"Yên La, có thể để mặt mộc trước mặt ta không? Thiếu gia muốn nhớ kỹ khuôn mặt nàng." Tề Sênh chan chứa tình cảm.
Đây mới là mục đích thật sự nhé.