Chuyển ngữ: Wanhoo
Bầu trời mạt thế mịt mù, cả đất trời gần như bao phủ bởi khói bụi mù mịt. Virus, xác sống gào thét, cảnh vật xung quanh chìm trong tuyệt vọng. Dục vọng, tính người phóng đại gấp vô hạn lần, luật rừng trấn áp, kẻ mạnh làm vua.
Trong cuộc chiến sinh tồn, kẻ mạnh lại có kẻ mạnh hơn, và kẻ yếu thì bị đào thải.
Ở căn cứ trước mặt, bốn phương tám hướng đều vây kín xác sống không lý trí gào rú, chúng điên cuồng xông vào căn cứ.
Trên không trung căn cứ lơ lửng con người và xác sống giống con người.
Sồ Phượng nhìn Hoa Đóa Nhi trước mặt, mắng: "Hoa Đóa Nhi, mày có biết xấu hổ hay không vậy, ngày nào cũng đến tấn công căn cứ của bọn tao, rốt cuộc mày muốn gì?"
Hoa Đóa Nhi đứng cạnh Tiểu Minh mặc âu phục, Tiểu Minh không quan tâm Sồ Phượng mắng chửi, mà ngoảnh sang hỏi Hoa Đóa Nhi: "Hoa Nhi, mày qua bên kia đi, ả này để tao đối phó."
Hoa Đóa Nhi lắc đầu, nhìn Sồ Phượng và bảo: "Để tao."
Ả Sồ Phượng này đẩy mình vào bầy xác sống, ả muốn giết cô, cô sẽ đấu với Sồ Phượng.
Ký ức của Hoa Đóa Nhi chỉ dừng lại ở việc mọi người tìm thấy dịch thể gen, trong lúc bất ngờ chưa kịp đề phòng, cô đã bị đẩy vào bầy xác sống. Sau đó cô không nhớ làm sao mà mình trở thành xác sống, và tại sao còn có cả một xác sống tên Tiểu Minh ở cạnh nữa.
Không biết ai đặt cho cậu ta cái tên quá qua loa này nhưng Tiểu Minh lại bảo là cô đặt, Hoa Đóa Nhi tỏ vẻ mình sẽ không đặt cái tên đó, đặt tên Tiểu Minh chẳng thà đặt tên Tiểu Đông còn hơn.
Tiểu Minh gật đầu rồi dặn Hoa Đóa Nhi: "Không đánh lại thì chạy ngay, đừng dây dưa với ả này, thực lực của ả đã mạnh hơn trước kia rồi."
Hoa Đóa Nhi gật đầu: "Tao sẽ chạy." Mặc dù Tiểu Minh này là một xác sống nhưng bụng dạ vô cùng đen tối.
"Sồ Phượng, mày đẩy tao vào bầy xác sống, hôm nay tao sẽ trả thù." Hoa Đóa Nhi giơ tay đánh Sồ Phượng.
Sồ Phượng bật cười thành tiếng, "Cũng chỉ là may mắn biến thành xác sống biến dị còn tưởng mình là siêu nhân. Mày biến thành cái giống gì cũng đều là cái loại không có tiền đồ thôi, đưa hạch tinh thể cho tao."
Hoa Đóa Nhi im lặng, tránh khỏi cọc băng của Sồ Phượng. Trong khi đánh nhau với Sồ Phượng, Hoa Đóa Nhi vẫn nghĩ không ra tại sao tất cả đều đi ra từ đội đặc công, đều là người chỉ huy trưởng dạy dỗ, thế mà Sồ Phượng và Cô Lang lại ra tay cả với chỉ huy trưởng.
Đúng mặt người dạ thú.
"Mày cũng chỉ là cái con đểu cáng, thứ nam hát nữ khen đê tiện thôi, thế mà lại được mọi người tung hô lên làm nữ thần cơ đấy. Bẩn từ trong ra ngoài còn giả bộ trong sáng." Hoa Đóa Nhi vừa đánh tay đôi với Sồ Phượng vừa chửi.
Sồ Phượng bị câu nói của Hoa Đóa Nhi làm cho đỏ gay con mắt. Vì làm nhiệm vụ thậm chí cô phải dùng cả cơ thể mình, việc đó không phải một lần, để hoàn thành nhiệm vụ thì đây là việc cần thiết.
Ngày trước Sồ Phượng không thèm để ý, nhưng bây giờ cô là nữ thần căn cứ, lịch sử đen tối đó là việc Sồ Phượng rất quan tâm. Giờ cô là kẻ mạnh, sao có thể có lịch sử không hoàn mỹ như thế.
"Hoa Đóa Nhi, nếu mày còn tiếp tục nói vớ vẩn, có tin tao xé cái mồm mày không." Sồ Phượng gần như nghiến răng nghiến lợi, nhất là khi nhìn thấy những đôi mắt quái dị nhìn cô là Sồ Phượng đay nghiến, nhìn Hoa Đoá Nhi bằng cặp mắt thù hằn.
Hoa Đóa Nhi nheo mắt cười nhìn Sồ Phượng thẹn quá hóa giận, lại được nghênh đón mưa băng của Sồ Phượng thì vội vàng né tránh, hét lên với Tiểu Minh: "Tao không đánh lại ả, chúng ta mau chạy thôi."
Tiểu Minh đang đánh với Cô Lang nhưng ngay lập tức xoay người bỏ chạy, kéo Hoa Đóa Nhi chạy cực nhanh, thoắt cái đã mất dạng.
Sồ Phượng tức đến đỏ gay mặt, nhìn cái bóng mất hút của Hoa Đóa Nhi thì tức đến trút một trận oanh tạc xuống bầy xác sống.
"Hoa Đóa Nhi, không giết mày, Sồ Phượng tao thề không làm người."
Sồ Phượng đến bị Hoa Đóa Nhi làm cho tức chết, không có việc gì lại dẫn theo một đội quân xác sống đến quấy nhiễu căn cứ, thấy tình hình bất lợi là lại chạy ngay.
Cô Lang cau chặt đôi mày, nói với Sồ Phượng: "Con xác sống kia và Hoa Đóa Nhi còn thành lập căn cứ xác sống. Nhìn dáng vẻ vừa rồi thì con xác sống kia tương đương với vua xác sống rồi."
Sồ Phượng càng tức điên, "Đúng là phiền chết đi được."
Hoa Đóa Nhi lại còn cùng con vua xác sống kia thiết lập một căn cứ ở khá gần đây, Sồ Phượng cảm thấy Hoa Đóa Nhi cố ý. Vấn đề là con người không đánh lại được hàng ngàn xác sống không biết mệt... Chứ nếu không, Sồ Phượng đã đánh tới cửa từ lâu rồi.
Tiểu Minh và Hoa Đóa Nhi chạy một lúc thì dừng, sau đó thong thả đi bộ trên không về căn cứ.
Hoa Đóa Nhi nhìn thấy ở ngay phía trước đỗ một chiếc xe, một con người với vẻ mặt lạnh lùng, sống mũi đỡ mắt kính gọng vàng, vóc dáng cao ráo, áo gió đen phất phơ theo gió đang dựa ngoài cửa xe đang ngẩng đầu nhìn cô và Tiểu Minh.
Hoa Đóa Nhi cảm thấy cặp mắt sắc bén của anh ta lướt qua mặt mình, thậm chí Hoa Đóa Nhi còn có cảm giác bị nhìn thấu.
Hoa Đóa Nhi cảm nhận được người đàn ông này không phải dị nhân, thế nhưng khắp người lại quẩn quanh khí chất thâm sâu khó lường.
"Hú..." Tiểu Minh xù lông tru lên, cảnh giác với ông chú, chỉ chờ một giây thôi là lao ngay qua móc tim anh ta.
Hoa Đóa Nhi kéo Tiểu Minh chuẩn bị xông lên lại, Tiểu Minh ngoảnh lại nhìn Hoa Đóa Nhi, Hoa Đóa Nhi nói: "Anh ta không tấn công chúng ta, chúng ta hãy tha cho anh ta đi."
Tiểu Minh chau mày, không hành động nhưng vẫn nheo mắt nhìn người đàn ông dựa cửa xe, cơ bắp rung rung, chuẩn bị phát động tấn công bất cứ lúc nào.
"Chúng ta đi thôi." Hoa Đóa Nhi dắt Tiểu Minh đi. Cô ngoảnh lại nhìn lướt qua người đàn ông kia, anh ta chỉnh gọng kính trên sống mũi, mắt kính lóe ánh sáng trắng dưới ánh mặt trời.
Ông chú y tế nheo mày, sau cùng bật cười thành tiếng. Anh ta mở cửa xe rồi nổ máy, chiếc xe bốc bụi mù mịt và một lúc sau đã mất tăm.
Rời xa người đàn ông kỳ lạ, Hoa Đóa Nhi thở phào. Tuy không hiểu tại sao nhưng khi cô nhìn thấy người đàn ông đó là cả người rất khó chịu.
Tiểu Minh và Hoa Đóa Nhi về căn cứ. Căn cứ này được Tiểu Minh gây dựng, trong căn cứ đều tập trung xác sống biến dị.
Nhìn thấy Tiểu Minh và Hoa Đóa Nhi, xác sống biến dị đều quỳ dưới đất tỏ ý thần phục hai người. Luật rừng trong xác sống càng rõ ràng hơn bất cứ đâu.
"Hoa Nhi, hình như người vừa nãy quen mày?" Tiểu Minh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chắc là người đàn ông vừa nãy quen Hoa Nhi.
Hoa Đóa Nhi lắc đầu: "Tao không quen anh ta."
Con người và xác sống đối chọi nhau vì sinh tồn, vậy nên Hoa Đóa Nhi cứ dây dưa với Cô Lang Sồ Phượng.
Cô Lang sục sôi cơn tức cũng ra lệnh cho mọi người phản công, tóm lại là mày đánh tao tao đánh mày.
Thực lực Tiểu Minh ngày càng mạnh, có vẻ như cũng không thích ăn trái tim nữa, nó luôn vứt xác dị nhân xuống cho xác sống bên dưới đánh chén.
Tiểu Minh ngày càng giống người bình thường, nhìn bề ngoài không ai lại cho rằng nó là một xác sống. Có lẽ nó đã trở thành nhân loại cao cấp rồi.