Chương
Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta (Phiên ngoại)
Edit: Thuần An
Chương này mình không biết nên để "Quân Cửu Thanh" là hoàng huynh hay hoàng tỷ, không biết nên để hắn hay là nàng.
Mình để nguyên trong bản dịch nha!!!
Nếu mọi người muốn đổi thì có thể bình luận ý kiến để mình xem xét rồi sửa lại.
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Quân Mặc Nhiễm:
Ta sinh ra không bao lâu, mẫu hậu của ta liền ly thế. Người vẫn luôn bồi bên cạnh ta chỉ có hoàng huynh của ta.
Hoàng huynh của ta thực thông minh, cũng thực ôn nhu, rất đẹp. Nàng đối ta đặc biệt hảo, chỉ cần ta muốn nàng chưa từng cự tuyệt qua.
Thời điểm ta đối với hoàng huynh của ta có ấn tượng đó là khi hai tuổi, hai tuổi ta còn chưa học được cách đi. Là nàng sáu tuổi, nắm tay ta ở Ngự Hoa Viên, chậm rãi từng bước đi một bước, không kêu mệt cũng không chán ghét.
Khi bốn tuổi, ta mới vào học đường, bị hài tử của đại thần khi dễ. Là nàng giúp ta đánh bọn họ một trận.
Khi tám tuổi, phụ hoàng ly thế, một mình nàng chiếu cố ta. Một ngày kia ta cùng Tiểu công tử Thương Lam gia đã xảy ra cãi nhau, rơi xuống nước.
Nàng không ngủ không nghỉ chiếu cố ta, sau khi ta tỉnh lại cũng không trách cứ ta. Chỉ là nhẹ nhàng ôm ta nói: "Nhiễm Nhiễm, đệ biết không? Đệ chỉ có trở nên cường đại, mới có thể trả thù thật tốt những người từng khi dễ đệ."
Sau khi ta trưởng thành hơn một chút, mới biết được ngày nàng bồi ta học đi khi ta hai tuổi kia, là ngày đầu tiên khảo thí nhập Thái Học phủ.
Nhưng bởi vì bồi ta học đi, nàng không có đi, sau lại bị phụ hoàng phạt quỳ một ngày.
Khi bốn tuổi giúp ta đánh nhau kia, đắc tội không ít đại thần, sau đó nàng thân là Thái tử, bị không ít đại thần buộc tội, nói nàng thân là Thái tử lại không biết nặng nhẹ như vậy.
Tám tuổi bởi vì ta, chính thức cùng Thương Lam gia tộc kéo chiến tranh. Khiến địa vị của nàng ở trong triều đình, càng ngày lại càng khó khăn.
Khi ta bắt đầu mười tuổi, ta liền bồi dưỡng thế lực của mình.
Nhưng mà, nàng cũng chậm rãi nắm giữ quyền to, tựa hồ việc ta bồi dưỡng thế lực đối với nàng cũng không có trợ giúp quá lớn.
Thời điểm ta mười sáu tuổi, nàng đột nhiên mở miệng nói: "Nhiễm Nhiễm, đệ trưởng thành. Cái vị trí kia ta hẳn nên trả lại cho đệ."
Ta đột nhiên luống cuống, không biết lý giải, cũng không thể lý giải ý tứ của nàng.
Nhìn khuôn mặt nghi hoặc của ta, nàng nhẹ nhàng giải thích nói: "Từ khi đệ sinh ra, ta cùng phụ hoàng liền quyết định đem giang sơn này tặng cho đệ. Đệ mới nên là chủ chân của mảnh giang sơn này."
Một cỗ cảm xúc sợ hãi chiếm đầy trái tim ta, ta tổng cảm thấy nàng sẽ rời khỏi ta. Ta không thể tiếp thu việc nàng rời đi, khi đó ta thật cẩn thận hỏi: "Vậy hoàng huynh chuẩn bị sau này làm cái gì?"
Nàng hơi hơi mỉm cười, đối với ta nói: "Không biết, thiên hạ lớn như vậy, ta muốn khắp nơi đi một chút, nhìn xem những cái phong cảnh bất đồng đó."
Ta ủy khuất nhìn nàng, nhược nhược mở miệng nói: "Hoàng huynh không thể không rời đi sao?"
Nàng khẽ cười, chỉ là nhìn ta một hồi lâu, cái gì cũng chưa nói.
Thời điểm ta còn không có phản ứng lại, nàng đã lặng yên không một tiếng động rời đi.
Ta ngồi trên cái vị trí kia, nhưng lại phát điên dường như không ngừng tìm kiếm nàng.
Nhưng mà lại không hề có tin tức của nàng, sau đó trong lúc vô ý ta biết được tin tức Thương Lam gia muốn mưu phản.
Ta nghĩ có lẽ có thể nhân cơ hội này, bức nàng trở về. Cho nên vẫn luôn phối hợp với Thương Lam gia.
Một ngày kia, nàng xác định bị ta bức đã trở lại. Nhưng mà, vì cứu ta, chết dưới kiếm Thương Lam Nguyệt.
Nàng chết hoàn hoàn toàn toàn kích thích ta, ta giết Thương Lam Nguyệt, một mồi lửa thiêu dụi toàn bộ cung điện.
Ta gắt gao ôm nàng, chẳng sợ liệt hỏa gặm cắn toàn thân ta, ta không hề buông ra.
Ta hôn gương mặt nàng, đối với nàng nói: "Hoàng huynh, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra."
——
Tiên hoàng:
Ta thật vất vả mới có được cái hài tử, nhưng mà hắn vừa sinh ra đã chết. Trùng hợp ta nghe nói Khi gia mới sinh ra một nam tử.
Cho nên ta liền trộm thay đổi, sau khi đổi về. Ta mới phát hiện, người nhà Khi gia vậy mà nói dối. Căn bản không phải là nam hài tử, mà là một nữ hài tử.
Nhưng ta đã không có lựa chọn, ta chỉ có thể đem nàng trở thành hài tử của ta bồi dưỡng.
Ta sợ hãi Khi gia sẽ tố giác chân tướng, cho nên để tránh cho chân tướng bại lộ, ta tìm cái lấy cớ diệt bọn hắn mãn môn.
Có lẽ là báo ứng, ta một lần du lịch, vậy mà lại gặp thích khách. Tuy rằng lần đó ta được cứu, nhưng ta cảm giác sinh mệnh của ta cũng muốn kết thúc.
Cuối cùng ta cũng chưa nói ra chân tướng, Cửu Thanh là một hài tử tốt, nếu nàng muốn, hôm nay thiên hạ liền tặng cho nàng, coi như ta đối với nàng thua thiệt.
//