Chương
Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta ()
Edit: Thuần An
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Sau khi Vô Dược tắm gội xong, mới để hắn đi tắm.
Quân Mặc Nhiễm đem ngâm mình trong ngọc trì, nước trong ngọc trì lưu động, rõ ràng sớm đã đổi nước khác, nhưng mà hắn tổng cảm thấy mùi hương trên người nàng vẫn còn lưu lại đây.
Mạc danh liền nghĩ đến mình đã tám tuổi liền liếc mắt một cái, hơi thở chậm rãi tăng lên. Dưới thân bất giác liền có phản ứng.
Ngón tay dài xinh đẹp, bất giác mà đi xuống, sắc mặt ửng hồng, môi đỏ khẽ mở.
"Ngô..." Qua hồi lâu mới phóng thích. Sau khi hắn đem mình thu thập sạch sẽ, mới phản ứng lại mình đang làm cái gì.
Không chút suy nghĩ hung hăng cho mình một chưởng, tay nắm quyền, móng tay tựa hồ đều cắm sâu vào thịt.
Không, hắn sao có thể mơ ước nàng, nàng sạch sẽ như vậy, cao cao tại thượng như vậy. Mình căn bản không xứng. Nhưng mà... Hắn tựa hồ càng ngày càng không khắc chế được chính mình.
Cúi đầu lẩm bẩm nói: "Làm sao bây giờ đây... Hoàng huynh... Hoàng huynh... Ta không khống chế được tâm của mình..."
Khi hắn đi ra ngoài, nàng đã ngủ rồi, mái tóc dài xoã ra, cổ áo không biết từ khi nào đã nới lỏng, lộ ra xương quai xanh trắng nõn.
Quân Mặc Nhiễm hô hấp căng thẳng, khô nóng vừa mới áp xuống, tựa hồ lại lần nữa bốc cháy lên.
Hắn yên lặng nằm bên cạnh nàng, nhìn khuôn mặt nàng, năm ngón tay lại lần xuống làm việc vừa mới làm.
Sau khi lau khô thứ màu trắng trên tay mình, đem đầu vùi trên cổ nàng, hấp thụ hơi thở độc đáo của nàng.
Lẩm bẩm: "Hoàng huynh... Ta thật sự rất yêu huynh..."
...
Vô Dược sớm đã tỉnh, cũng không biết bởi vì có hắn bên cạnh hay không, mà ngủ đến đặc biệt tốt.
Sau khi tỉnh lại liền nằm bên cạnh hắn, nhìn khuôn mặt tinh xảo của hắn.
Mắng hắn yêu nghiệt hẳn không sai, rõ ràng hiện tại vẫn là tiểu thiếu niên. Mà khuôn mặt kia đã có thể khiến cho nhóm nhan cẩu quỳ liếm.
Lông mi dài hạ xuống, lưu trữ hắc ảnh nhàn nhạt, Vô Dược đau lòng xoa, sau đó yên lặng suy nghĩ, có phải mình đối với hắn quá nghiêm khắc hay không?
Nghĩ nghĩ liền càng nghĩ càng đau lòng, tới gần bên cạnh hắn, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn một chút.
Sau đó liền rời giường, còn thời gian hai năm. Nàng nhất định phải làm đến cùng. Mấy năm gần đây, nàng cũng bồi dưỡng không ít thế lực. Hiện tại vẫn còn thiếu một chút mới đem thế lực của nam chủ diệt trừ.
Nghĩ đến mình còn có một trận đánh ác liệt phải đánh, bất giác tâm liền cảm thấy mệt. Bất quá, một đời này có thể vì hắn mà làm chút gì đó cảm giác cũng không tồi.
Nghĩ đến đây, tâm tình của nàng dần tốt lên. Sau đó tự mặc y phục mới để thị nữ tiến vào rửa mặt chải đầu.
Từng ấy năm tới nay, nàng đều tự mình mặc y phục. Bởi vì sợ bị phát hiện.
...
Thời gian hai năm mà nói dài không dài, bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Nàng muốn đưa hắn một lễ vật tốt nhất. Nàng muốn đem khắp giang sơn đưa cho hắn.
Sau khi hạ triều, nàng chuẩn bị trở về lại vô tình ngửi được mùi hương hoa mai. Vì thế liền theo hương mà đi.
Hiện tại là thời điểm hạt tuyết bay tán loạn, nhưng lại là thời gian hoa mai nở đẹp nhất.
Nàng ngừng trước hành lang gấp khúc, lẳng lặng nhìn hoa mai và thiếu niên ở đó.
Tuyết và cánh hoa mai đỏ tươi bay xuống đậu trên vai hắn, nhưng hắn hồn nhiên bất giác, chậm rãi đi tới, đầu ngón tay chạm qua cánh hoa đỏ tươi.
Tựa hồ đã nhận ra tầm mắt của nàng, sau đó ngoái đầu nhìn lại. Sau khi thấy nàng, tươi cười treo lên.
"Hoàng huynh!" Quân Mặc Nhiễm không có tiếp tục đi nữa, vội vàng hướng nàng chạy tới, ngoan ngoãn ngừng trước mặt nàng.
Vô Dược phủi tuyết trên áo bông của hắn đi, bất đắc dĩ cười cười: "Mặc đơn bạc như vậy ra đây cũng không sợ lạnh."
Quân Mặc Nhiễm tươi cười càng sâu, đáp: "Không lạnh."
Một lát sau lại nói: "Hoàng huynh, chúng ta trở về đi."
"Được!" Vô Dược nhẹ giọng ứng hạ.
Nàng không biết sau khi nàng xoay người lại. Mấy cây hoa mai trong vườn, đột nhiên đổ.
//