Chương
Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta ()
Edit: Thuần An
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
"Vãn Nhan!" Một giọng nữ xa lạ ở bên cạnh Vô Dược hướng tới.
Vô Dược theo âm thanh, sau khi thấy cô ta, mi hơi hơi nhíu lại, trong ấn tượng tựa hồ không quen biết nữ sinh này. "Ân?"
Nữ sinh mở miệng: "Tớ cũng ở lớp A, tớ tên là Vương Tịnh, xin chào."
Vô Dược biết người tới không có ý tốt, cô ta khẳng định là có mục đích. Nhưng cô ta không mở miệng thì cô cũng không muốn hỏi tới, cho nên chỉ là làm bộ có lễ phép mà đáp trả một câu: "Xin chào."
Sau đó ai cũng không nói chuyện, cuối cùng vẫn là Vương Tịnh không nhịn được: "Cái kia... Cậu cùng Niên học trưởng đang quen nhau sao?"
Vô Dược dừng một chút, sau đó hướng cô ta cười một chút: "Không phải, nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tớ sẽ theo đuổi anh ấy."
Bởi vì di rời sân tập nên sân vận động hiện tại không ít người, đa số người kinh ngạc nhìn Vô Dược, tựa hồ không nghĩ tới một nữ hài tử văn nhã như vậy lại lớn mật đến thế. Liền cứ như vậy nói sẽ theo đuổi giáo thảo.
Sau đó cũng không biết là ai nói một câu: "A! Tuy rằng cô lớn lên cũng không tệ lắm, nhưng mà đến cả Văn Lan học tỷ đã thích học trưởng bốn năm, cũng không thể theo đuổi được, liền một cái tiểu tân sinh như cô?"
Vô Dược hơi hơi mỉm cười, sau đó âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng cũng có thể để cái người nói chuyện kia nghe được: "Tôi thích anh ấy mười hai năm, cũng không tính toán muốn đổi người khác."
...
Thời điểm trên đường nghỉ ngơi, Mục Y đến bên cạnh cô, chậm rãi mở miệng: "Vãn Nhan cậu liền trước mặt mọi người thổ lộ với Niên học trưởng như vậy, cậu biết hay không có khả năng sẽ..."
"..."
Thời điểm cô ấy nói xong câu đó, nháy mắt Vô Dược bổ não rất nhiều kịch bản thanh xuân vườn trường trước kia đã xem. Hoàn cảnh là bởi vì theo đuổi giáo thảo hoặc có thù oán với giáo thảo, sau đó liền bị một đám nữ hoa si đuổi giết.
Vô Dược hơi hơi mong chờ câu môi, cô sống lâu như vậy còn chưa có thử qua đâu! Bất quá, cô cảm thấy thân là trường học quý tộc sẽ không có người não tàn như vậy đi?
Phi! Cô thiếu chút nữa đã quên, cô hiện tại đang ở trong kịch bản thanh xuân vườn trường. Kịch nữ chủ sắp tới quá cẩu huyết. Bất quá cô đối với việc thể nghiệm trước nữ chủ, cũng không có hứng thú quá lớn.
Vô Dược hướng Mục Y mỉm cười một cái, tựa hồ không để bụng vẫy vẫy tay: "Yên tâm đi! Không có việc gì. Cảm ơn cậu đã quan tâm!"
Cô kỳ thật còn rất chờ mong, xem đàn tiểu nữ sinh này có thể làm ra cái gì đa dạng.
Mục Y nhìn bộ dạng không để bụng của cô, tựa hồ nghĩ chút gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không có mở miệng.
Kỳ thật Mục Y chỉ là cảm thấy, tiểu công chúa Thư gia chính là từ nhỏ được che chở lớn lên. Cho dù là hiện tại, người trong nhà đương nhiên cũng sẽ không để cô bị thương.
——
Thời điểm tan học, Vô Dược nhìn thấy Niên Tứ Thần đang ở cửa sân vận động, vui vẻ hướng về phía anh chạy qua: "Tứ Thần ca ca."
Niên Tứ Thần vững vàng đem cô ôm trong lòng ngực, xoa nhẹ tóc cô, thấp giọng trách mắng, nhưng cũng không che dấu được vẻ cao hứng của anh: "Chạy nhanh như vậy làm gì? Cũng không sợ bị ngã!"
Vô Dược cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng của Thư Vãn Nhan hay không, dù sao Vô Dược cảm thấy cô hiện tại đặc biệt dính Niên Tứ Thần. Âm thanh ôn nhã nhẹ nhàng trả lời: "Sẽ không ngã, em chạy cũng không có nhanh nha."
Lúc này một ít học trưởng cao nhị tới, đến sân vận động thấy Niên Tứ Thần cùng Vô Dược thân mật như vậy không khỏi kinh ngạc một phen.
Niên Tứ Thần ôn hòa có lễ, là một khiêm khiêm quân tử, mọi người đều biết đến. Anh sẽ giúp đỡ nữ sinh, nhưng anh cũng sẽ không cùng nữ sinh có tứ chi tiếp xúc, ngoại trừ ngoài ý muốn đụng vào.
Một nam sinh có quan hệ tối với Niên Tứ Thần mở miệng: "A Thần, đây sẽ không chính là tiểu sư muội trước mặt mọi người nói thích cậu đi?"
// - //