Sau khi nhập học, cuộc sống của hai người lại trở lại bình thường. Hàng ngày đến trường rồi trở về kí tức xá đều đặn. Tuy cùng thuộc hệ đặc biệt, bất quá do thuộc tính khác nhau, lớp của Số và Lăng Triệt gần như so le, chỉ có một hai buổi trong tuần mới trùng. Học tập cùng sinh hoạt quả thực thuận lợi trôi qua.
Từ đó sáu tháng cho đến trước ngày khảo sát toàn trường, mối quan hệ giữa hai người hòa hòa thuận thuận đến kì lạ, không hề có xích mích thêm một lần nào...
Ngay cả Huyền Hoa bên kia thấy hai người hòa hảo trở lại cũng im hơi lặng tiếng, biến mất không rõ tung tích.
Số đối với Lăng Triệt vô cùng tốt, mọi thứ đều cho người an bài thỏa đáng, mỗi ngày đều dành thời gian đến gặp hắn. Vô luận bận đến mấy, chung quy cũng sẽ không bỏ lỡ ngày nào.
Về việc cái gương rách kia soi ra Sa Mạn, thiếu niên đối nàng rất nghiêm túc nói,
"Ta nói đó là ngươi thì ngươi có tin không?"
Thiếu nữ vươn tay sờ sờ đầu hắn, đầy mặt biểu tình không sao cả,
"Ừ. Ngươi nói đúng liền đúng." Người của ta không thể không đúng. Có gì cùng lắm giết chết tên kia là được.
Vậy nên việc này rất nhanh bị bỏ qua, nghe cũng không cảm thấy giống như có chỗ nào không thích hợp.
Đau đầu chính là, đối với những kiến thức khô khan trên lớp, Số rất vinh dự nhận được danh hiệu học tra chót sổ.
Số "..." Tiểu Tam thân mến....
Nhị Tam hừ hừ hai tiếng, lén lút đi chỉnh sửa điểm cùng ăn cắp đề cho ký chủ nhà mình.
Số hết sức hài lòng, không ngại khen hệ thống một câu.
Nhị Tam [ Không cần, cảm ơn. ] Hừ! Nghĩ khen một câu thì bổn hệ thống sẽ tỏ ra vui sướng chắc!
Mới không có đâu!!!
Điểm số có người bên trong cơ cấu, Số thoải mái nghỉ ngơi vào thời gian lên lớp. Mỗi buổi học đều im ắng khoanh tay nằm trên bàn, tẻ nhạt đếm từng cái lá trên cây ngoài cửa sổ.
Lại quay đầu nhìn thiếu niên đang chuyên chú nghe giảng bên cạnh, nhẹ nhàng nâng tay hắn lên, thành kính hôn lên ngón tay thon dài kia.
Lăng Triệt phát ngốc một lúc, ngơ ngác nhìn nàng, run rẩy muốn lấy hai tay che đi gương mặt sớm đã đỏ bừng,
AAAA!!!
Bảo bối sao lại ngọt như vậy?
Nhị Tam [ ... ] Ta đi làm để ký chủ có thời gian hú hí đấy hả?
Sáu tháng tốt đẹp, không có bất luận thứ gì ngăn cản, chỉ có những tháng ngày ấm áp bên cạnh người, một mảnh yên bình.
Lăng Triệt đột nhiên cảm thấy, nếu có thể mãi mãi như vậy thì thật tốt.
...
Chạng vạng tối, lớp học cuối cùng mới kết thúc
Thiếu niên mặc đồng phục của học viện, tay ôm theo mấy cuốn sách, từ trong lớp đi ra. Gương mặt tinh xảo khiến không ít người quay đầu lại nhìn.
Tối nay bảo bối có việc bận, không thể đến đón, Lăng Triệt biểu hiện bản thân cực kì bi ai...
Mang theo vẻ mặt rầu rĩ đi về phía cổng trường. Ngay tại thời điểm tiến vào một góc khuất ánh đèn không chiếu tới, sinh viên đi trước mặt đột nhiên quay đầu về phía sau, trầm giọng gọi,
"Lăng Triệt..."
Thiếu niên giật mình, mang theo nghi hoặc quan sát hắn.
Trong mắt xuất hiện một nam tử thanh nhã, dung mạo nhu hòa như ngọc quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Không ai khác chính là Bạch Ngôn tôn thượng ở thế giới tu chân kia...
Nam tử nhìn qua thiếu niên trước mắt, hắng giọng cười một tiếng, hơi có chút thấp thỏm hỏi,
"Ta đến đón ngươi trở về. Mọi người đều rất lo lắng cho ngươi. Đừng để virus nhỏ kia mê hoặc nữa, mau đi cùng ta được không?"
Lăng Triệt liếc mắt, mặt vô biểu tình nhìn hắn, bước chân nhẹ nhàng đi tránh qua một bên,
"Cho phép tôi nói thẳng, câu rất biết bịa chuyện đấy... Dạ Nguyệt..."
Nam tử được gọi Dạ Nguyệt híp mắt mỉm cười, trong lòng thầm mắng tên ngốc kia vài lần,
"Thứ kia có tác dụng. Quả nhiên cậu đã lấy lại ký ức, vậy nhưng vẫn không chịu tỉnh lại?"
Thiếu niên thu hồi ánh nhìn, vẻ mặt không hề thay đổi, rất bình tĩnh tìm cách trốn tránh,
"Cô ấy không phải virus, tôi cũng còn việc phải làm..."
Dạ Nguyệt động tác đột nhiên cứng lại, ánh mắt tối sầm, không buông tha ý đồ để người nọ rời đi. Ngay lập tức bắt lấy cổ tay thiếu niên, nghiêm mặt lại, hơi lạnh lùng nói,
"Ngươi nhìn bộ dáng không có tiền đồ này của ngươi xem. Cô ta chỉ là một đoạn dữ liệu bị cài vào phần mềm kia để gây rối loạn mạch chính thôi. Hoàn toàn không phải con người, lúc nào cũng có thể bị xóa bỏ!"
Thiếu niên nghe vậy, sắc mặt lập tức sầm xuống. Hắn cố gắng nỗ lực tháo tay người kia ra, bất quá vô dụng.
Hai người ở trước cổng trường lôi kéo hồi lâu, cuối cùng Lăng Triệt vẫn thỏa hiệp trước. Gương mặt thiếu niên không biểu cảm, nhưng sắc mặt rất thâm trầm, dịu dàng gằn ra từng chữ,
"Được, tôi đi với cậu, Dạ Nguyệt. Nhưng chỉ nửa tiếng..."
Không hiểu sao lời này có chút chua xót.
Người nọ hơi rũ mắt, cúi đầu thâm sâu nói,
"Nửa tiếng đủ rồi."
...
Đêm dài, gió đêm lồng lộng thổi, toàn bộ đại điện ma tộc lâm vào tĩnh mịch.
Trên ban công có một ngọn đèn nhỏ, Số đứng trên nơi cao nhất trong điện một lúc lâu không nhúc nhích, ngẩn ngơ nhìn về vô định, chậm rãi nhắm mắt lại.
Qua một hồi lâu, phía sau vang lên tiếng gọi, có người đẩy cửa đi vào,
"Hóa ra ngươi ở đây sao?"
Bàn tay trắng noãn duỗi ra, đem cửa sổ đóng kín, ngăn trở gió lạnh thổi vào, giảm bớt đi vài phần lạnh lẽo.
Thiếu niên y phục mỏng manh, ngẩng đầu vuốt tóc sang một bên vai, mặt mày dịu dàng, khóe mắt đuôi lông mày đều là nhu tình. Hắn chớp chớp mắt, đối với nàng tươi cười mềm mại, ho nhẹ một tiếng nói,
"Trời trở lạnh rồi, ngươi cẩn thận một chút. Đừng để tổn hại cơ thể..."
Người kia ừ một tiếng, chung quy cũng không quay đầu lại. Nàng chống trán lâm vào trầm tư, suy nghĩ một lát mới trầm ổn nói,
"Dạo này ta có vài công chuyện quan trọng cần xử lí, xin lỗi... ủy khuất ngươi..."
"Ừm. Không sao..."
Thiếu niên nhàn nhạt đáp, biểu tình vặn vẹo trong một chớp mắt. Bất quá ý cười ôn hòa, ngữ khí cũng mềm như bông, nghe không có gì không ổn.
Bộ dáng muốn nói lại thôi, lúc lâu sau mới khẽ cắn môi, nhanh chóng rời đi. Đợi tới khi hắn bước nhanh ra ngoài rồi, thiếu nữ mới nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Nhị Tam trong đầu không ngừng kêu lên những tiếng tít tít vang dội, Số buồn bực đem gỡ bỏ che chắn cho nó, biểu hiện bi ai.
Âm thanh điện tử của hệ thống lần nữa vang lên,
[ Chúc mừng ký chủ thành công giải trừ phong ấn ký ức, khôi phục dữ liệu. ]
[ Chào mừng quay lại. ]
[ Cảnh bảo cốt truyện thoát li hoàn toàn. ]
------------------------------------------------------------------------
Lời tác giả: Trước hết thì cứ đội mũ vào đã ~!