Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Kỳ Nguyệt vội lấy thuốc hạ sốt ra, lại tìm nước ấm cho anh.
Cô lấy thuốc, dùng hai cái ly đổ nước qua lại vài lần cho bớt nóng rồi mới đưa cho Cố Hoài.
"Cảm ơn..." Cố Hoài nhận lấy thuốc.
Sau khi Cố Hoài uống nước xong, Kỳ Nguyệt lấy cháo được đặt trong bình giữ nhiệt ra: "Cậu ăn cháσ ɭóŧ dạ đi! Đang bệnh mà không ăn thì sao mà được! Có cần tớ đút không?"
Khóe môi Cố Hoài hơi cong lên: "Kỳ tổng, cậu như vậy, sẽ gây rắc rối cho tớ."
Kỳ Nguyệt khó hiểu: "Rắc rối cái gì cơ?"
Cố Hoài: "Đãi ngộ khởi đầu quá cao, về sau tìm bạn gái sẽ có chênh lệch."
Kỳ Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Đã lúc nào rồi mà cậu còn có tâm trạng để nói giỡn! Nếu không phải vì tớ, sao cậu lại bệnh thành như vậy. Chẳng qua là đút cháo cho cậu mà thôi, vậy cũng có thể tính là đãi ngộ cao sao? Ăn đi, đừng để nguội!"
Cố Hoài nhận lấy muỗng và bình giữ nhiệt: "Đưa tớ đi, sao có thể để cậu đút thật chứ."
"Cậu là người bệnh đấy, đút một chút cũng chả sao." Kỳ Nguyệt không thèm để ý, đáp.
Cố Hoài cười cười: "Cậu thấy tổng tài nào tự đút cho thư kí nhỏ chưa? Trừ phi hai người có quan hệ đặc biệt."
Khóe miệng Kỳ Nguyệt hơi giật: "..."
Bị bệnh vẫn không quên thiết lập của thư kí nhỏ...
Thấy Cố Hoài chậm rãi ăn cháo, Kỳ Nguyệt mới thoáng yên tâm: "Cậu cứ vậy thì không được, lát nữa theo tớ đến phòng y tế đi, gặp bác sĩ cho an toàn! Nếu không ổn, tốt nhất nên tiêm một mũi hạ sốt..."
Kỳ Nguyệt đang nghĩ ngợi thì Cố Hoài chợt buông muỗng xuống, nhìn về phía cô, hỏi: "Vừa rồi tớ... có làm gì không?"
Kỳ Nguyệt ho nhẹ một tiếng, gãi gãi đầu: "Không có gì, chỉ đột nhiên ôm tớ, có thể cậu xem tớ như một chiếc gối băng..."
Kỳ Nguyệt liếc Cố Hoài một cái, thở dài nói tiếp: "Đại thần, may rằng người lúc nãy là tớ, nếu đổi thành người khác, chắc đã thừa dịp làm càn với cậu rồi."
Cố Hoài nhàn nhạt đáp: "Vậy tại sao cậu không thừa dịp làm càn?"
Kỳ Nguyệt mở to mắt: "Làm ơn! Chúng ta quen thuộc thế rồi, chẳng lẽ cậu vẫn chưa tin nhân phẩm của tớ sao? Sao tớ có thể làm loại chuyện đó chứ! Tớ cũng không phải loại người đó! Nếu tớ muốn làm gì đó thì cũng phải quang minh chính đại! Lén lút không phải phong cách của tớ..."
Trong lúc Kỳ Nguyệt đang nói, phía hành lang truyền đến một trận tiếng bước chân, hơn nữa càng lúc càng gần, hình như còn có giọng của Giang Lãng và Lăng Phong.
Giang Lãng và Lăng Phong về rồi?
Ôi đệch!
Sao sớm không về muộn không về mà lại cứ phải về vào lúc này vậy!
Vừa rồi cô và Cố Hoài nói chuyện nên không để ý, chờ lúc phát hiện, Giang Lãng và Lăng Phong đã tới cửa.
Toang rồi toang rồi toang rồi!
Cô chuồng êm lên đây, không thể để người khác phát hiện!
Kỳ Nguyệt: "Xong rồi xong rồi! Đại thần! Phòng này có chỗ nào trốn không?"
Phản ứng đầu tiên của Kỳ Nguyệt chính là trốn đi, cô nhìn xung quanh một vòng, nhưng chẳng có chỗ nào có thể trốn cả.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Dưới tình thế cấp bách, không đợi Cố Hoài mở miệng, Kỳ Nguyệt đã xốc chăn của anh lên, nhảy lên giường rồi trốn vào trong chăn.
Cố Hoài: "..."
Chờ lúc trốn xong, Kỳ Nguyệt mới hơi hối hận.
Đệch! Vì sao cô lại muốn trốn vậy!
Tuy phát hiện cô tiến vào kí túc xá nam thì không tốt cho lắm, nhưng Giang Lãng và Lăng Phong là bạn cùng phòng của Cố Hoài, giải thích với họ là ổn thôi mà?
Nhưng lúc này nghĩ đến việc đó cũng đã muộn rồi, nếu bây giờ bò ra khỏi chăn thì hơi kì! Muốn người khác không hiểu lầm cũng khó!