Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Cơ thể Cố Hoài nóng rực vì phát sốt, Kỳ Nguyệt cảm giác như mình bị một đám lửa lớn vây quanh, có ảo giác cơ thể bị thiêu đốt bởi nhiệt độ đó.
Có lẽ do sốt cao khó chịu, Cố Hoài ôm lấy làn da lạnh buốt trong vòng tay theo bản năng, tựa như người hành tẩu trong sa mạc gặp được dòng nước mát, nhất định phải lấy...
Động tác của Cố Hoài quá mức đột ngột khiến Kỳ Nguyệt nhất thời sửng sờ, tận đến khi đôi môi mỏng của anh vô tình chạm vào cổ cô...
Trái tim Kỳ Nguyệt đập lệch nửa nhịp, cô giật mình muốn đứng lên, lại bị ôm gắt gao, không cách nào đứng dậy được.
Cô chỉ đành nghiêng đầu tránh đi, Cố Hoài lập tức bất mãn nhíu mày, siết cô càng chặt hơn.
Kỳ Nguyệt: "...!!!"
Tình huống gì đây trời?
Xem cô là khối băng rồi sao?
"Đại thần... đại thần...!?"
Rõ ràng Cố Hoài đã sốt mê mang, hoàn toàn mất ý thức, Kỳ Nguyệt gọi vài tiếng anh cũng không có phản ứng, đáp lại cô chỉ có hơi thở nóng rực và nhịp tim của anh.
Hơn nữa mỗi khi cô cố thoát ra, đối phương lại càng thêm siết chặt.
Tim hai người nhất thời thật gần nhau, không có bất kì khoảng cách nào, xuyên qua lớp quần áo mỏng, Kỳ Nguyệt có thể nghe rõ tiếng tim đập như đánh trống của đối phương.
Kỳ Nguyệt dùng sức ngẩng đầu lên, chỉ thấy làn mi thật dài và đuôi mắt đỏ ửng vì nóng của anh.
Vào lúc này Cố Hoài đã không còn vẻ hoàn mĩ không chút tì vết như thường ngày, chỉ còn lại yếu ớt và tan vỡ, khiến trái tim người khác siết chặt, không đành lòng đẩy anh ra...
Kỳ Nguyệt sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, chỉ có thể ngập ngừng gọi vào tai anh: "Khụ... ừm... Cố Hoài... Cậu tỉnh đi... Cố Hoài..."
Không biết có phải vì nghe thấy giọng cô hay không, thân thể anh dường như hơi thả lỏng, có điều bàn tay ôm cô vẫn siết chặt.
Thấy anh thả lỏng cơ thể, Kỳ Nguyệt tiếp tục nhẹ giọng gọi: "Đại thần... Lão đại... Cố Hoài? Tỉnh lại được không... Cậu buông tớ ra trước... Cậu cần đi bệnh viện..."
Vào lúc này, đầu óc Kỳ Nguyệt cứ như bùn loãng, vừa đau đầu lại bất đắc dĩ.
Sao lão đại có thể không biết xấu hổ mà nói cô không có phòng bị gì hết chứ! Anh mới là người không chút phòng bị đó!
Cũng may người anh gặp là cô, nếu là người khác, có khi lão đại bị nhúng chàm rồi đấy chứ!
Sợ rằng cả sự trong trắng cũng khó giữ được!
Kỳ Nguyệt kêu hơn nửa ngày, cuối cùng Cố Hoài đã có chút phản ứng. Lông mi anh khẽ run, chậm rãi mở mắt, tầm mắt không có tiêu cự bình tĩnh dừng trên người Kỳ Nguyệt.
"Cậu tỉnh rồi?" Kỳ Nguyệt vui vẻ.
Cô muốn đứng dậy thì giây tiếp theo, Cố Hoài lại nhắm mắt, tiếp tục vùi đầu vào cổ Kỳ Nguyệt, lần nữa ôm cô tựa như đang ôm cái gối ôm.
Kỳ Nguyệt: "..."
Được rồi, tỉnh nhưng cũng không hoàn toàn tỉnh...
Lúc này, phía hành lang truyền đến một trận tiếng bước chân và giọng nói cười của vài nam sinh, hình như có người đi ngang qua.
Kỳ Nguyệt lập tức rụt đầu, sợ đến mức không dám động đậy.
Chờ tiếng bước chân dần biến mất, cô mới lần nữa dùng sức lay Cố Hoài, ghé vào tai anh thấp giọng kêu lên: "Đại thần! Tỉnh lại đi! Cháy rồi! Mau đứng dậy!"
Đoán chừng bị Kỳ Nguyệt làm ồn, Cố Hoài nhíu mày, lần nữa mở mắt ra.
Lúc này đây, ánh mắt anh mới có một chút tiêu cự, từ hoàn toàn vô thức chuyển thành nửa tỉnh nửa mê...