Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Buổi tối trước hôm đi Giang Thành, Kỳ Nguyệt đã sắp xếp sẵn quần áo.
Tống Thu Thu thấy cô chỉ đem một chiếc ba lô, nhịn không được mà hỏi: "Cậu đi ba ngày mà chỉ đem nhiêu đồ đó thôi sao?"
Kỳ Nguyệt gật đầu: "Chỉ đi ba ngày thôi mà, cần gì phải đem nhiều thứ chứ? Đem theo quần áo, dầu gội, laptop... là đủ rồi."
Tống Thu Thu nhìn túi đồ skincare của cô: "Cậu chỉ đem kem dưỡng mắt và kem dưỡng da mặt? Toner đâu? Serum đâu? Lotion đâu? Mặt nạ đâu? Kem chống nắng đâu?"
Kỳ Nguyệt chăm sóc da chỉ có hai bước là dưỡng mắt và dưỡng da mặt, sau đó bị Tống Thu Thu ép mua một đống thứ, nhưng cô hay ra ngoài thường xuyên, nên lười đem nhiều lọ như vậy.
"Chỉ đi mấy ngày thôi, không cần mang theo hết..." Kỳ Nguyệt có ý biện giải.
"Sao lại không cần! Một ngày cũng không thể thiếu!" Tống Thu Thu vừa nói vừa nhét đồ vào ba lô của Kỳ Nguyệt: "Phải mang hết cho tớ! Cậu có phải con gái không đấy!"
Tống Thu Thu đang nhét đồ vào thì phát hiện trong balo có một thanh kiếm: "Đây là gì? Đồ nên đem cậu lại không đem, đem theo cái giá nướng khoai tây để làm gì?"
"Giá nướng khoai tây đương nhiên để nướng khoai tây." Kỳ Nguyệt làm bộ rất đương nhiên.
Khóe miệng Tống Thu Thu giật giật: "Loại đồ chơi này thì cậu nhớ rõ lắm..."
Tô Tiểu Đường thò đầu khỏi giường, hỏi: "Nguyệt bảo, cậu có muốn đem theo một bộ trang điểm không? Tớ cho cậu mượn!"
Kỳ Nguyệt khó hiểu: "Tớ đem đồ trang điểm làm gì?"
Tô Tiểu Đường tức giận đấm giường: "Cậu đâu phải đi một mình, cậu đi cùng đại thần đấy! Cậu không thể chú ý hình tượng của mình chút nào sao?"
Nghe nói từ sau khi đại thần xuất hiện ở sân bóng rổ, số nữ sinh đi xem chơi bóng rổ nhiều hơn trước kia gấp mấy lần, ai nấy đều trang điểm tinh xảo!
Người ta trang bị đầy đủ cho một cuộc gặp tình cờ. Kỳ Nguyệt thì sao? Ba ngày ba đêm lại không có gì cả!
Tống Thu Thu đứng bên cạnh thở dài: "Thôi, trình độ trang điểm của cậu ấy còn không bằng để mặt mộc! Đừng để cậu ấy trang điểm làm đại thần sợ!"
Kỳ Nguyệt: "..."
...
Cùng lúc đó, kí túc xá nam.
Giang Lãng vừa đối phó với vô số tin nhắn wechat, vừa thở dài oán giận: "Cố Hoài! Đều tại cậu đấy! Một hai phải đeo chun chứng tỏ mình là hoa đã có chủ, cậu thì bớt việc, còn tớ phải chịu xui xẻo đây này! Ngày nào cũng có người nhắn tin với tớ để hỏi thăm chủ nhân chiếc chun kia, hỏi thăm bạn gái thần bí của cậu rốt cuộc là vị nào. Tớ còn phải bịa ra cho cậu một bạn gái, thật bất công với tớ mà!"
Lăng Phong gật đầu tán đồng, trong miệng còn nhai đồ ăn vặt do em gái nào đó hối lộ: "Đúng thế! Ngày nào cũng có người hối lộ tớ! Xem mấy ngày gần đây tớ tăng cân thế nào rồi này!"
Thấy Cố Hoài soạn quần áo, Giang Lãng hỏi: "Ngày mai cậu phải đi đâu xa à?"
"Đi tham quan thực tế ở Giang Thành." Cố Hoài thuận miệng đáp.
Giang Lãng: "Giang Thành? Cậu đi mấy ngày đó?"
Cố Hoài: "Ba ngày."
"Trùng hợp thế sao? Tớ vừa thấy bài đăng wechat của bạn học khoai tây, ngày mai cậu ấy cũng đi Giang Thành!" Giang Lãng lập tức cảm thấy sai sai: "Từ từ, hình như hơi sai..."
Lăng Phong cũng bò ra khỏi giường: "Tình huống gì đấy? Không phải hai cậu đi cùng nhau chứ?"
Khiến hai người bất ngờ là Cố Hoài không những không phủ nhận, mà còn trực tiếp thừa nhận: "Ừ."
Giang Lãng nhất thời sợ hãi: "Ôi đệch! Hai người các cậu..."
Lăng Phong: "Hai người các cậu... sẽ không phải là thật chứ?"
Giang Lãng nghĩ nghĩ, rất nhanh đã phát hiện ra chân tướng: "Ặc, không đúng, đây có phải phần thưởng cá cược lần trước không? Đây là lần thứ hai hẹn hò đúng không?"
Lăng Phong cũng nhớ ra: "Lần thứ hai hẹn hò là đi Giang Thành sao? Tận ba ngày đó! Em gái kia đủ tâm cơ nha..."
Giang Lãng nhịn không được mà nhắc nhở: "Cố Hoài, cậu bao dung quá đấy! Cho dù nhận phạt trò chơi, cũng không nên đáp ứng loại yêu cầu đó chứ! Rõ ràng đó là kịch bản của cô ấy, là kịch bản đấy!"
Thấy Cố Hoài vẫn thờ ơ, Giang Lãng bày ra biểu cảm lo lắng cải trắng nhà mình bị gặm: "Tớ nói nửa ngày trời, cậu vẫn không có chút phản ứng nào là sao? Con trai ra đường phải biết tự bảo vệ bản thân đó, cậu hiểu không? Thật đúng là con đi ngàn dặm mẹ lo âu mà!"
Lăng Phong: "Ba cũng lo lắng!"
Cố Hoài nhìn hai người: "Viết xong luận văn tốt nghiệp rồi? Tìm được công việc thực tập rồi? Rảnh rỗi vậy sao?"
Giang Lãng: "..."
Lăng Phong: "..."
Có chuyện thì cứ nói, cần gì phải xát muối vào tim nhau thế chứ?