Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Tống Thu Thu đau chân nên đi không được, Tô Tiểu Đường đành phải nài nỉ Kỳ Nguyệt: "Nguyệt bảo thì sao, cậu có đi không?"
Kỳ Nguyệt bất đắc dĩ đáp: "Hôm nay không được, lát nữa tớ phải đến câu lạc bộ bắn súng xem thử Lâm Diệu, hơn một tháng rồi tớ chưa xem tình hình của cậu ta, dù sao cũng không thể ném cậu ta cho sư tỷ dạy hoài được."
Tống Thu Thu cười lạnh liếc cô một cái: "Yo, tớ tưởng cậu bị mẫu đất mê hoặc rồi chứ, không ngờ cậu còn nhớ mình có một đồ đệ nha!"
Đại khái cũng hơi chột dạ, Kỳ Nguyệt sờ sờ mũi ho nhẹ một tiếng: Khụ, không đến mức đó, tớ vẫn nhớ rõ mình còn một đồ đệ, không phải hôm nay định đi xem thử rồi hay sao."
Lúc Kỳ Nguyệt còn ở đội tuyển bắn súng có quan hệ khá tốt với một sư huynh tên là Lương Khải, đáng tiếc thiên phú của anh ấy có hạn, cuối cùng được khuyên rời đội.
Sau khi về nhà, Lương Khải mở một câu lạc bộ bắn súng.
Tuy rằng Lương Khải am hiểu xã giao và quản lý, nhưng đối với việc dạy học lại dốt đặc cán mai, tiền thuê huấn luyện viên hơi có danh tiếng lại đắt quá nên mời không nổi.
Cho nên lúc ấy Lương Khải đã tìm Kỳ Nguyệt, muốn nhờ cô làm huấn luyện viên.
Thường ngày Kỳ Nguyệt phải đi học, cho dù tan học cũng thường xuyên ngâm mình ở ruộng thí nghiệm, căn bản không có thời gian rảnh rỗi, huống chi cô không có ý định quay lại cái vòng đó, thế nên cô đã nhờ một sư tỷ qua đó trợ giúp.
Bởi vì vụ Kỳ Trăn nên cô không đụng đến bắn súng nữa, Lương Khải do thiên phú có hạn nên rời đội tuyển, sư tỷ Diệp Lộ Vi nghỉ đấu do chấn thương, ba người bọn họ khá thân nhau, quan hệ những năm qua vẫn luôn khá tốt.
Tuy nói Kỳ Nguyệt không trực tiếp tham dự quản lý, nhưng cô vẫn luôn giúp câu lạc bộ tạo lộ trình huấn luyện cho học viên.
Nhìn Lương Khải và Diệp Lộ Vi đổi một phương thức khác để thực hiện mộng tưởng, cô cũng vui thay bọn họ.
Còn về đồ đệ Lâm Diệu này, có thể coi như cô nhặt được.
Vào mùa đông năm nọ, cô vô tình gặp Lâm Diệu trên phố.
Lúc ấy Lâm Diệu vào một gian hàng trò chơi bắn súng trong công viên, thắng hết phần thưởng của cửa hàng.
Đại khái do thắng quá nhiều lần, ông chủ tức giận đến mức tìm người đánh đuổi cậu ta đi.
Lúc ấy cô đứng cách đó không xa, phát hiện thiếu niên này rất có thiên phú bắn súng, nhãn lực rất chuẩn, lúc chơi trò chơi ở gian hàng kia có thể xem như bách phát bách trúng.
Sau đó cô mời thiếu niên đó ăn một bữa cơm, nói chuyện vài câu mới biết ba mẹ cậu ta ly hôn, mẹ có gia đình mới, cậu ta theo ba, nhưng ba cậu ta thường xuyên uống say rồi đánh cậu ta, cho nên cậu ta bỏ nhà đi, trốn học lêu lổng cả ngày trên phố.
Lúc ấy câu lạc bộ bắn súng của Lương Khải mới khai trương, vừa lúc thiếu người, Kỳ Nguyệt bảo Lương Khải sắp xếp cho cậu ta một công việc, giúp cậu ta kiếm thêm thu nhập, nhân tiện dạy cậu ta bắn súng.
Vốn dĩ chỉ ôm thái độ thử xem, không ngờ thiên phú bắn súng của Lâm Diệu lại đặc biệt cao, lần đầu tiên tham gia thi đấu đã giành giải nhất!
Tuy chỉ là giải thưởng cấp thành phố, nhưng cũng rất lợi hại.
Đó là huy chương đầu tiên của câu lạc bộ bọn họ.
Vì thế cô, Lương Khải và Diệp Lộ Vi thương lượng với nhau, phá lệ để Lâm Diệu tham gia câu lạc bộ bắn súng, hơn nữa còn miễn phí toàn bộ chi phí huấn luyện cho cậu ta.
Gọi là sư phụ nhưng trên thực tế, số lần Kỳ Nguyệt đến câu lạc bộ có thể đếm trên đầu ngón tay, đại bộ phận thời gian đều do sư tỷ dạy Lâm Diệu.
Cho nên, Kỳ Nguyệt quả thật rất chột dạ.