Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Tống Thu Thu không phát hiện biểu cảm khác lạ của Kỳ Nguyệt, nhanh chóng gửi bức ảnh kia vào nhóm chat "Phân Đội Ăn Dưa".
[Tống Thu Thu]: Alo! Năm điểm gọi hai điểm!
[Tống Thu Thu]: Alo! Năm điểm gọi năm điểm!
[Tống Thu Thu]: Phân Đội Ăn Dưa tập hợp khẩn cấp!
[Giang Lãng]: Tôi đây đội trưởng Phân Đội Ăn Dưa! Sao vậy?
[Lăng Phong]: Đến đây! Sao vậy sao vậy?
[Tống Thu Thu]: Tự xem ảnh chụp đi! Tập trung vào chỗ tôi khoanh bằng màu đỏ!
[Giang Lãng]: Oh shit! Cái chun buộc tóc kia từ đâu ra đấy?
[Lăng Phong]: Ở đâu ra vậy???
[Giang Lãng]: Tập hợp tập hợp!
[Lăng Phong]: Tập hợp khẩn cấp!
...
Trong vòng chưa đến một phút, Giang Lãng và Lăng Phong đã khập khiễng chạy đến tập hợp cùng Tống Thu Thu.
Giang Lãng đi cà nhắc: "Dưa gì dưa gì vậy? Cái chun kia là chuyện gì?"
Lăng Phong cũng bước đi khập khiễng: "Đúng vậy! Sao lại thế kia?"
Kỳ Nguyệt ngồi bên cạnh nhìn hai người "thân tàn chí kiên" kia, nhìn đến ngu người luôn: "..."
Nhân loại vì ăn dưa, cái gì cũng làm được...
Tống Thu Thu bước đến túm tụm với hai người: "Tôi gọi các cậu đến đây là để hỏi, các cậu thì hay rồi, hỏi ngược lại tôi!"
Tô Tiểu Đường cũng mở miệng: "Đúng vậy! Các cậu cùng lão đại sớm chiều chung đụng, chẳng lẽ không biết sao?"
Giang Lãng khó hiểu: "Mẹ nó ai biết chứ! Hôm qua tôi vẫn thấy cậu ta đeo đồng hồ cơ khí, sao chỉ trong một đêm đã biến thành chun buộc tóc rồi!"
Lăng Phong: "Sao lại biến thành chun cột tóc?"
Kỳ Nguyệt lúng túng, định giải thích: "Ờm... thật ra thì chiếc chun đó..."
Vừa muốn nói chuyện, đã bị Tống Thu Thu cắt ngang: "Trọng điểm không phải cái này, vấn đề là cái chun đó thuộc về tiểu yêu tinh nào! Ôi đệch! Cả góc tường trường chúng ta... à không, bức tường trăm năm của trường chúng ta cũng dám đào!"
Kỳ Nguyệt: "..."
Kỳ Nguyệt lại muốn giải thích: "Bức tường đó là..."
"Đúng vậy! Không thể tin được!" Tô Tiểu Đường căm phẫn.
Tống Thu Thu nhìn Lăng Phong và Giang Lãng, chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Các cậu có ích gì chứ, hỏi gì cũng không biết!"
Kỳ Nguyệt: "..."
Vì sao không hỏi tớ, tớ biết mà!
Giang Lãng cả giận: "Trời ban cơn mưa để mẹ tái giá! Cố Hoài bị tiểu yêu tinh bắt cóc, tôi cũng không thể khống chế mà!"
() Trời ban cơn mưa để mẹ tái giá: Một câu ngạn ngữ của Trung Quốc, nghĩa là "những gì đã là thiên ý thì con người không nên và không thể can thiệp".
Lăng Phong cũng bực tức: "Đúng vậy, việc này chúng tôi muốn buộc cũng không được."
Kỳ Nguyệt: "..."
Không có chuyện gì thì đừng dùng loạn từ...
Giang Lãng: "Khó trách hôm nay lúc ra sân, tôi thấy trên tay cậu ta dường như có đeo gì đó! Không ngờ lại là thứ đồ chơi này!"
Kỳ Nguyệt chọc chọc Tống Thu Thu: "Thu Thu..."
Tống Thu Thu: "Nguyệt bảo, cậu đừng làm phiền tớ, tớ đang tìm tội phạm!"
Kỳ Nguyệt lại chọc chọc Tô Tiểu Đường: "Tiểu Đường..."
Tô Tiểu Đường gục đầu, điên cuồng tìm kiếm dấu vết trên diễn đàn trường học: "Rốt cuộc là ai! Rốt cuộc là ai! Rốt cuộc là ai!"
Kỳ Nguyệt: "..."
Kỳ Nguyệt thở dài một hơi, nhéo nhéo mi tâm, cuối cùng không nhịn được nữa: "Bốn bạn thành viên phân đội, có thể tạm dừng ăn dưa nghe tôi nói một câu không? Tôi có dưa!"
Nghe thấy câu cuối cùng, bốn người nhất trí quay sang nhìn Kỳ Nguyệt: "Cậu có dưa? Dưa gì cơ?"
Khóe miệng Kỳ Nguyệt hơi run rẩy, dưới cái nhìn của bốn cặp mắt sáng quắc kia, cô bất đắc dĩ giơ tay lên: "Nếu không có bất ngờ gì xảy ra... thì chiếc chun kia... là tôi mua..."
Giang Lãng: "...?"
Lăng Phong: "...??"
Tô Tiểu Đường: "...???"
Tống Thu Thu: "...????"