Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Kỳ Nguyệt không ngờ Cố Hoài biết người ấy là mình, cô sợ đến ngây người, lắp bắp hỏi: "Cậu cậu cậu... cậu biết... là tớ???"
Khoảnh khắc giọng nói của cô gái rơi xuống, trong bóng tối, đôi mắt vắng lặng của Cố Hoài chợt biến thành pháo hoa rực rỡ.
Kỳ Nguyệt nói xong mới nhận ra mình tự làm bại lộ, vội bụm miệng.
Nhưng, hiển nhiên đã quá muộn.
Câu vừa rồi không chỉ thừa nhận đó là nụ hôn đầu của cô, mà còn thừa nhận người đêm nay là cô.
Đầu óc Kỳ Nguyệt trống rỗng, cô hoảng loạn giải thích: "Cái đó, ờm... Lúc ấy tắt lửa tối đèn, tớ cũng không dám chắc đã xảy ra chuyện gì, tận đến lúc cậu nói nụ hôn đầu của cậu xảy ra vào một tiếng trước... Tớ... Tớ mới xác định... Thật xin lỗi thật xin lỗi, tớ thật sự không cố ý!!!"
Nhìn bộ dạng khẩn trưởng của thiếu nữ, Cố Hoài tốt bụng đáp: "Không sao đâu."
Thấy Cố Hoài tốt tính như thế, Kỳ Nguyệt xấu hổ không thôi, càng thêm áy náy: "Vậy... Vậy vì sao lúc ấy cậu nói mọi người chỉ đoán đúng một nửa?"
Cố Hoài nhìn thiếu nữ: "Quả thật xảy ra vào lúc cúp điện, bọn họ đoán đúng thời gian rồi. Nhưng, lại đoán sai một ý."
"Đoán sai chỗ nào cơ?" Kỳ Nguyệt khó hiểu.
"Bị cưỡng ép, mới có thể gọi là cưỡng hôn." Cố Hoài thong thả đáp.
Kỳ Nguyệt gật gật đầu: "Đúng thế... Lúc đó do tớ vô tình! Thật sự!"
Cố Hoài cười cười, không nói gì.
Gió đêm hơi lạnh, Kỳ Nguyệt lại cảm thấy nụ cười Cố Hoài mang theo nhiệt độ nóng bỏng, tựa như sóng nhiệt lưu chuyển trong không gian.
Lúc này, taxi đã đến nơi.
Kỳ Nguyệt cùng Cố Hoài lên xe, hai người vừa ngồi xuống ghế sau thì có hai cô gái vội vã chạy lại: "Khoan đã!"
Kỳ Nguyệt nhìn ra cửa xe, hình như là hai cô gái lúc nãy chen chỗ của cô.
Một cô gái trong đó nhìn về phía Cố Hoài đang ngồi trong xe, đôi mắt sáng lấp lánh: "Đại thần, bọn tớ có thể quá giang không? Muộn rồi, hai cô gái như bọn tớ về riêng thì không an toàn lắm!"
Cố Hoài không có ý muốn nói, trực tiếp nhìn sang Kỳ Nguyệt.
Kỳ Nguyệt thấy thế thì ho nhẹ một tiếng: "Vừa lúc trên xe còn hai chỗ, hay để họ cùng đi nhé?"
Cố Hoài: "Tùy cậu."
Cô gái kia liên tục cảm ơn: "Cảm ơn cảm ơn! Đại thần, cậu thật tốt bụng!"
Cô gái còn lại liếc Kỳ Nguyệt một cái, mở miệng nói: "Bạn học, cậu có thể ngồi ghế trước không? Tớ muốn ngồi cùng bạn cùng phòng của mình!"
Kỳ Nguyệt cảm thấy không có gì, muốn gật đầu, nhưng còn chưa kịp đứng dậy, Cố Hoài đang nhắm mắt dưỡng thần kế bên chợt mở mắt ra: "Xin lỗi, tôi không có thói quen ngồi cùng người lạ."
Sắc mặt hai cô gái đó cứng đờ, lập tức cảm thấy xấu hổ không thôi.
Cố Hoài nhàn nhạt nói: "Nếu các cậu muốn ngồi cùng nhau, có thể gọi chiếc xe khác."
Hai cô gái bị Cố Hoài nói đến đỏ mặt, vốn dĩ các cô muốn quá giang, nếu còn muốn chọn vị trí thì hình như không ổn cho lắm...
Nhưng, Cố Hoài nói thẳng như vậy thì quá không cho nhau mặt mũi rồi, hai cô tốt xấu gì cũng là con gái mà!
Các cô là người lạ, chẳng lẽ cô gái kia rất thân với Cố Hoài?
"Khuya rồi, hai cô ấy về riêng có phải có chút không an toàn không?" Kỳ Nguyệt nhỏ giọng nói với Cố Hoài.
Cố Hoài không thèm để ý nhìn hai cô gái kia một cái: "Kỳ tổng, tớ không phải Đấng Cứu Thế, không có cách nào bảo vệ an toàn cho tất cả các cô gái. Họ đều là người trưởng thành rồi, nên chịu trách nhiệm về sự an toàn của mình."