Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Tóm lại, hai chữ "tỏ tình" đối với cô mà nói không phải hồi ức gì tốt đẹp.
Kỳ Nguyệt ho nhẹ một tiếng, trả lời theo bản năng: "Không được đâu, thế thì tớ phải viết một bài văn thi đại học tại đây mất."
Cố Hoài hơi nhướn mày: "Không ngờ lần tỏ tình trước của Kỳ tổng lại dụng tâm đến thế?"
"Hừ, dụng tâm đến đâu cũng thất bại rồi, không có giá trị tham khảo..."
Kỳ Nguyệt không để ý đến biến hóa trong biểu cảm của Cố Hoài, chỉ cảm thấy mình đắn đo quá mức, vì thế, cô ngẩng đầu nhìn thẳng Cố Hoài, trực tiếp tỏ tình: "Cố Hoài! Tớ thích cậu!"
Có lẽ do Kỳ Nguyệt tỏ tình quá đột ngột, Cố Hoài nhất thời không kịp phản ứng, đôi mắt trầm tĩnh như mặt biển đột ngột nổi lên một trận sóng thần...
Không đợi cơn sóng trong đáy mắt anh bình ổn, đôi mắt trong veo mang theo vài phần ngây thơ và liều lĩnh tiếp tục nhìn thẳng vào mắt anh, nói tiếp: "Ừm... Cậu nguyện ý làm bạn trai tớ không?"
Ba giây sau khi Kỳ Nguyệt tỏ tình, lô ghế yên tĩnh vang lên một trận hoan hô.
"Oa! Thẳng thắn thế sao?"
"Không phải chứ, vậy là xong rồi? Không nói thêm vài câu à? Lời tỏ tình này có phải hơi qua loa rồi không?"
"Đúng thế đúng thế! Đối phương là Cố Hoài đấy!"
Giang Lãng cười lớn: "A ha ha ha! Cố Hoài nhà tôi được tỏ tình từ nhỏ đến lớn, có loại sóng to gió lớn nào mà chưa từng trải qua, đây chắc là câu tỏ tình qua loa nhất cậu ấy từng nghe rồi!"
Lăng Phong lắc đầu liên tục: "Chậc chậc chậc, bạn học khoai tây, cậu không được rồi. Tớ có lòng tốt cho cậu cơ hội diễn tập, thế mà cậu chỉ nói được nhiêu đó thôi? Nếu tỏ tình thật, vậy chắc cả một chút hi vọng cậu cũng không có rồi!"
...
Kỳ Nguyệt không để tâm đến lời cười nhạo của họ lắm, dù sao chỉ cần hoàn thành trò chơi là được!
Dù sao cô cũng đâu mong đợi Cố Hoài sẽ đồng ý!
Trong lúc mọi người mồm năm miệng mười cười đùa, giọng nói khàn khàn của bản thân Cố Hoài, cùng với giọng phát ra từ di động của Kỳ Nguyệt đồng thời vang lên trên lô ghế:
"Nguyện ý."
Giọng nói du dương như tiếng đàn cello quanh quẩn xung quanh lô ghế, dịu dàng đến mức khiến người ta phải xiêu lòng, nhưng vào lúc này, giọng nói êm tai ấy lọt vào tai người nghe chẳng khác gì tiếng bom nổ.
Người trên lô ghế như bị uống thuốc câm tập thể vậy, im lặng như tờ.
Nụ cười trên môi Giang Lãng biến thành sợ hãi, biểu cảm của Lăng Phong có thể so với gặp quỷ, cả Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường cũng cảm thấy khó tin, đều cho rằng mình xuất hiện ảo giác...
Về Kỳ Nguyệt, cô đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó nghiêng đầu, bày tỏ một dấu chấm hỏi to đùng.
Theo như lời mọi người, Cố Hoài đơn thuần là công cụ bằng người nằm không cũng dính đạn, anh căn bản không cần lên tiếng.
Cho nên Kỳ Nguyệt không ngờ Cố Hoài sẽ đáp lại, thậm chí còn đồng ý...
Đối diện với con ngươi sâu lắng như biển sao của Cố Hoài, trái tim của Kỳ Nguyệt bất giác đập nhanh một nhịp.
Cô biết Cố Hoài cũng biết đây là trò chơi, biết anh nói vậy vì đây là trò chơi, cho nên mới thuận miệng đáp như thế...
Nhưng vì sao...
Đôi mắt Cố Hoài... Khiến cô có ảo giác rằng anh đang nghiêm túc?
Kỳ Nguyệt không biết nói sao nữa, chỉ đành ho một tiếng, bất đắc dĩ nói với Cố Hoài: "Đại thần! Cậu hợp tác quá đi! Làm tớ giật cả mình!"
"A a a! Ghen tị chết mất! Không ngờ lão đại đồng ý thật trời ơi! Đại thần nói cậu ấy nguyện ý! Cậu ấy nguyện ý! Cậu ấy nguyện ý a a a a!"
"Tức chết tớ! Sớm biết thì tớ đã nhét phong bì thông đồng với Lăng Phong rồi! Tớ cũng muốn nghe đại thần nói nguyện ý với tớ a a a!"
...
Nghe người trên lô ghế nói thế, trên đầu Kỳ Nguyệt hiện vài vạch đen, theo bản năng giải thích với Cố Hoài: "Tớ... Tớ không nhét phong bì! Thật sự chỉ do trùng hợp..."
Đôi mắt Cố Hoài hiện lên ý cười, thì thầm bên tai cô: "Nếu lần sau Kỳ tổng muốn nghe tiếp, không cần phong bì, tớ có thể miễn phí."
Kỳ Nguyệt: "..."