Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Kỳ Nguyệt cũng không ngờ cô càng chột dạ cái gì, cái đó liền xuất hiện.
Thấy biểu cảm dị thường của Kỳ Nguyệt, Giang Lãng suy tư sờ sờ cằm, cười trêu chọc: "Gì vậy bạn học khoai tây, chẳng lẽ tên chữ D đầu tiên là đối tượng mập mờ của cậu? Hay là đối tượng cậu thầm mến?"
Nghe Giang Lãng nói vậy, cặp mắt Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường lập tức sáng quắc.
Tống Thu Thu: "Chẳng lẽ Nguyệt bảo có đối tượng thầm mến mà chúng ta không biết?"
Tô Tiểu Đường: "Không có khả năng... Đối tượng thầm mến nào có thể đánh bại khoai tây? Tớ cũng muốn mở mang tầm mắt!"
Lăng Phong kích động đề nghị với Kỳ Nguyệt: "Nếu là thế thì không phải vừa lúc sao? Cậu thừa dịp này tỏ tình với người ta. Nếu thành công, cậu thuận nước ở bên người đó. Nếu không thành công, cậu chỉ cần nói là chơi thua, quả thật quá hoàn mĩ! Cơ hội nghìn năm có một đấy! Cậu nên cảm ơn tôi mới phải!"
Khóe miệng Kỳ Nguyệt hơi co giật: "Ha ha, tôi thật cảm ơn cậu!"
Bởi vì Kỳ Nguyệt che màn hình, Cố Hoài chỉ nhìn thấy mỗi chữ "Rọi".
"Nếu khó nói thì không cần phải miễn cưỡng." Bên cạnh truyền đến giọng nói của Cố Hoài.
Kỳ Nguyệt ho nhẹ một tiếng: "Thật ra cũng không phải miễn cưỡng, tớ chỉ sợ quấy rầy đối phương..."
"Chỉ là trò chơi thôi, vì sao lại để ý như vậy?" Cố Hoài dừng một chút mới hỏi tiếp: "Hay là nói, đối phương là người cậu để ý?"
Kỳ Nguyệt ngẩng đầu nhìn Cố Hoài một cái, gãi gãi đầu: "Nói thế nào nhỉ... Với tớ mà nói... Quả thật là người tớ tương đối để ý..."
Cố Hoài đánh giá Kỳ Nguyệt, ánh mắt dường như trầm hơn một chút.
Lăng Phong đã gấp không chờ nổi mà thúc giục: "Nhanh lên nhanh lên! Không được kéo dài thời gian! Đừng nói cậu lại muốn chơi xấu đấy nhá?"
Kỳ Nguyệt miết miết di động: "Ai chơi xấu! Tôi không thể chuẩn bị một chút sao? Chẳng lẽ cậu tỏ tình đều tùy tiện thế à?"
Kỳ Nguyệt vừa nói vừa thuyết phục bản thân đây chỉ là trò chơi mà thôi, huống chi Cố Hoài đang ngồi bên cạnh, cậu ấy cũng biết trò này, thậm chí cô còn không cần giải thích, có gì phải lo chứ.
"Được được được! Cậu chuẩn bị đi! Mọi người im lặng! Kỳ tổng sắp gọi điện tỏ tình rồi! Đúng rồi, quy tắc cũ, nhớ bật loa ngoài!" Lăng Phong không quên nhắc nhở.
Kỳ Nguyệt câm nín: "Thật ra, không mở loa ngoài cũng được..."
Làm chi cho tốn công vô ích.
Lăng Phong không tán thành: "Không được! Phải bật loa ngoài! Nếu không thì còn gì thú vị nữa chứ!"
"Đúng đúng đúng, không sai!"
Quần chúng ăn dưa cũng sôi nổi phụ họa, thậm chí cả Tô Tiểu Đường và Tống Thu Thu cũng gật đầu.
Kỳ Nguyệt bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi..."
Trong chốc lát, ai nấy đều ăn ý im lặng.
Kỳ Nguyệt hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn vươn tay, gọi cho cái tên kia.
Dường như cùng với lúc Kỳ Nguyệt quay số, lô ghế đột nhiên vang lên một trận tiếng chuông.
Là giai điệu mặc định của máy, không có gì đặc biệt, nhưng vang lên trong hoàn cảnh yên tĩnh này liền có vẻ đột ngột.
Di động trong bàn tay Cố Hoài hơi rung lên.
Anh nâng tay theo bản năng, nhìn thoáng qua màn hình.
Kế đó, trên mặt chàng trai rõ ràng hiện lên một tia kinh ngạc, giây tiếp theo, anh theo phản xạ nhìn sang Kỳ Nguyệt.
Di động Kỳ Nguyệt vẫn hiện trạng thái chưa bắt máy, mà di động Cố Hoài vẫn luôn reo.
Lăng Phong không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Cố Hoài có cuộc gọi, vì thế vội nói: "Cố Hoài! Mau tắt đi mau tắt đi! Chờ lát nữa hẳn gọi lại sau! Thời điểm khẩn trương như thế, đừng cắt đứt bạn học khoai tây!"
Cố Hoài cười khẽ: "Xin lỗi, chỉ sợ không được, cuộc gọi này rất quan trọng."
Lăng Phong khó hiểu: "Hả?"
Cố Hoài nhấn vào nút bắt máy.
Mà cùng lúc với động tác của anh, bên di động của Kỳ Nguyệt cũng hiện trạng thái đã bắt máy.
Cố Hoài đưa di động đặt bên tai, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên: "Alo."
Cùng lúc đó, loa điện thoại của Kỳ Nguyệt cũng phát ra một câu: "Alo."
Biểu cảm của mọi người ở đây: "...???"