Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Vị giáo sư già cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đợt tuyên truyền của trường trong khoảng thời gian này có tác dụng, vì thế bắt đầu giảng bài.
Kỳ Nguyệt chú ý nghe giảng, vừa nghe vừa ghi, rất sợ nếu mình bỏ lỡ một câu thì sau đó sẽ không hiểu gì.
Vẻ mặt Cố Hoài lộ ra vẻ mệt mỏi, anh nhéo nhéo mi tâm, tầm mắt không có tiêu cự dừng trên vở của Kỳ Nguyệt, trông hơi thất thần.
Lần nữa Kỳ Nguyệt liếc sang Cố Hoài thì anh đã gục đầu lên bàn ngủ rồi...
Chắc thời gian trước bị bệnh làm chậm trễ tiến trình thí nghiệm, mấy ngày nay anh làm thêm giờ để đuổi kịp tiến độ nên quá mệt mỏi.
Tề Thư Hàng ghé vào tai Kỳ Nguyệt nói thầm: "Lão đại ngủ rồi... Chẳng lẽ vì mất ngủ nên lão đại mới đến đây nghe giảng?"
Lúc này, vị giáo sư già trên bục giảng đặt câu hỏi: "Hôm nay có nhiều bạn học như vậy, tôi sẽ ra một câu hỏi nhỏ để kiểm tra xem các bạn hiểu bao nhiêu về cơ học lượng tử..."
Giáo sư vừa nói vừa viết lên bảng một câu hỏi nhập môn.
Phân nửa người đến đây đều để xem náo nhiệt, nào biết chữ gì, chỉ biết nó là một chuỗi kí tự nhìn hoa cả mắt, ai nấy đều chột dạ gục đầu tránh tầm mắt của giảng viên.
Mọi người đến đây để ngắm "trai đẹp", đương nhiên ai nấy đều tinh thần sáng láng, người nằm ngủ... chỉ có mỗi Cố Hoài.
Vì thế giữa một rừng người, Cố Hoài liền trở thành người dễ thấy nhất.
Ánh mắt vị giáo sư già dừng trên người Cố Hoài, mở miệng nói: "Mời bạn học đang ngủ ở dãy ghế thứ hai lên làm thử!"
Không ngờ giảng viên lại chọn trúng Cố Hoài, không ít người cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ giảng viên biết chọn quá đi.
Kỳ Nguyệt thấy Cố Hoài ngủ say, có lòng thay anh giải vây, nên chủ động giơ tay lên.
Mỗi buổi học Kỳ Nguyệt đều có mặt, hơn nữa còn học vô cùng nghiêm túc, giáo sư nhận ra cô nên gật đầu ý bảo cô đứng lên nói.
Vì thế Kỳ Nguyệt đứng dậy mở miệng: "Thưa thầy, em muốn làm thử, được không ạ?"
Thấy Kỳ Nguyệt giúp Cố Hoài, Giang Lãng ngồi ở hàng ghế sau bắt đầu nhỏ giọng nói thầm: "Cậu nhìn đi cậu nhìn đi, cậu còn bảo bạn học khoai tây không có ý với Cố Hoài? Không có ý thì giúp cậu ấy làm gì?"
Tống Thu Thu trừng cậu ta: "Phẩm hạnh của cậu thấp thì thôi đi, còn không cho người khác giúp đỡ nhau à?"
"Cậu!!!" Giang Lãng ngại đang học, chỉ đành nén lửa giận.
Giáo sư nhìn Kỳ Nguyệt, lại nhìn nam sinh đang ngủ bên cạnh, ánh mắt tỏ vẻ là người từng trải, ý vị thâm trường nói: "Bạn học này, em không thể tiến bộ một mình mà còn phải kéo người nhà cùng nhau tiến bộ! Phẩm chất quan trọng nhất của con trai chính là nỗ lực và ham học hỏi!"
Câu này của giảng viên hình như đang nghĩ Cố Hoài là bạn trai cô?
Ngủ trong lớp... bạn trai...
Kỳ Nguyệt câm nín, bị ánh mắt "thù hận" của các nữ sinh nhắm đến, cô vội nói: "Khụ, thưa thầy, thầy hiểu lầm rồi ạ, cậu ấy không phải người nhà của em... Hơn nữa cậu ấy... cậu ấy cũng rất nỗ lực và ham học hỏi..."
Vị giáo sư già hiển nhiên không tin: "Ồ? Vậy gọi bạn học vừa nỗ lực vừa hiếu học này lên giải đi!"
Giáo sư đã nói vậy, Kỳ Nguyệt cũng không có cách nào, chỉ đành lay nhẹ tay Cố Hoài: "Đại thần... đại thần, tỉnh dậy đi..."
Vẫn may, Cố Hoài ngủ không sâu cho lắm, tỉnh dậy rất nhanh, anh hơi nhíu mày, lúc nhìn thấy Kỳ Nguyệt, chân mày anh mới chậm rãi giãn ra.
Kỳ Nguyệt vội dùng ánh mắt nhắc anh nhìn lên bục giảng, nhắc nhở: "Giảng viên bảo cậu lên trả lời câu hỏi!"
Lúc này Cố Hoài mới đứng lên, nhìn về phía bục giảng.
Sau khi Cố Hoài đứng lên, vị giáo sư già hơi sững sờ, vươn tay đẩy mắt kính, ông ấy nhìn Cố Hoài, lộ ra biểu cảm dở khóc dở cười: "Cố Hoài?"