Hạng Tinh kỳ thật không hiểu lắm thẩm mỹ là khái niệm như thế nào.
Nhưng là, đại sứ hạnh phúc mua quần áo cho cô, cô thực vui vẻ.
Hạnh phúc sao.
Nữ hài vừa lòng mỉm cười, ngoan ngoãn thắt dây an toàn.
phút sau, xe chậm rãi dừng ở trung tâm thương mại Hải Thành - thiên đường ngày nghỉ.
Khoảnh khắc nam nhân dẫn nữ hài bước vào, xung quanh bỗng chốc truyền đến từng đợt hít khí lạnh.
Các phu nhân, danh viện, nhân viên cửa hàng, thậm chí là bảo vệ trong sảnh, sôi nổi kinh ngạc.
Lục Thiệu Khiêm cư nhiên sẽ mang nữ nhân đi dạo phố!
Mà còn không phải người khác, chính là người xú danh rõ ràng, mới vừa bị gia tộc của mình đuổi ra khỏi nhà - Hạng Tinh!
Nhóm người trước một màn này có điểm ảo diệu.
Hạng Tinh đổi mục tiêu?
Lục Thiệu Khiêm cư nhiên tiếp nhận cô?
Cô có tài đức gì!
Nhóm danh viện oán giận, thiếu chút nữa xé nát quần áo mới trong tay.
Trong những ánh mắt hâm mộ, đại đa số là ghét hận, Lục Thiệu Khiêm đã mang theo Hạng Tinh đi đến một dãy quầy hàng xa xỉ hàng đầu.
"Đi vào chọn đi."
Hắn vân đạm phong khinh mà mở miệng, liếc nhẹ trợ lí Hứa mới kịp thời đuổi tới một cái.
Trợ lí Hứa lập tức móc ra một tấm thẻ bạch kim, đưa đến trước mặt Hạng Tinh: "Hạng tiểu thư, mời dùng."
"...... Cảm ơn."
Hạng Tinh có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn lễ phép mà nhận lấy.
Cô hơi nhấp môi, từ trái sang phải, ánh mắt quét một lần qua các quầy hàng.
Sau đó, cô chọn quầy thể thao nam trong góc.
Cô hiện tại là vệ sĩ, trang phục vận động mới là thích hợp.
Trong lòng hạ quyết tâm, cô liền sải bước đi tới quầy thể thao.
Cánh tay nhỏ lại bị nam nhân một phen nắm lấy.
"Cô không thích hợp với nó."
Lục Thiệu Khiêm bất đắc dĩ mà lắc đầu, ánh mắt xẹt qua một tia bất mãn.
Ngay sau đó đem Hạng Tinh ném tới một cửa hàng sang trọng bên cạnh.
Nữ nhân mà hắn mang đến, như thế nào có thể chạy tới mua đồ thể thao nam.
Người khác sẽ nghĩ như thế nào về Lục Thiệu Khiêm hắn.
"......"
Hạng Tinh cẩn thận mà liếc nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Không có biện pháp, đành phải yên lặng chọn lựa một loạt kiểu váy nhỏ xinh đáng yêu trước mắt.
Sau khi nhíu mày một hồi lâu, nàng lấy chiếc váy lụa màu trắng xuống.
Khoa tay múa chân xong, đầu nghiêng nghiêng, chuyển hướng Lục Thiệu Khiêm.
"Lục tiên sinh, đẹp sao?"
Lúc đó, Lục Thiệu Khiêm đang cùng trợ lí Hứa trò chuyện cái gì, chỉ nhàn nhạt liếc mắt.
Không chút để ý trả lời: "Đẹp."
Hạng Tinh chớp chớp con ngươi, nghĩ nghĩ, đem váy treo trở về.
Lại lấy một cái lụa màu xanh nhạt, quay đầu hỏi.
"Lục tiên sinh, đẹp sao?"
"Đẹp."
Lần này, Lục Thiệu Khiêm xem cũng chưa xem.
Hạng Tinh nhăn mày.
Nghĩ nghĩ, cô dứt khoát buông xuống, xoay người hướng ngoài cửa đi tới.
Nhận thấy được nữ hài dần dần đi xa, Lục Thiệu Khiêm lúc này mới hồi phục tinh thần, có chút nghi hoặc mà giữ chặt cánh tay của cô.
"Cô không thích chỗ này?"
Nữ hài dừng lại bước chân, yên lặng mà ngước mắt lên nhìn hắn.
Nhàn nhạt lắc đầu: "Tôi thích, nhưng Lục tiên sinh ngài không thích."
Đồ hắn không thích, cô sẽ không muốn.
Nghe vậy, Lục Thiệu Khiêm mắt nhíu lại, nhìn cô.
Hơi cúi người xuống, ghé sát vào khuôn mặt động lòng người, như có thể vắt ra nước.
Giọng nói trầm thấp, ẩn ẩn một tia ý cười: "Tôi thích đối với cô mà nói, rất quan trọng sao?"
"Đúng."
Hạng Tinh nghiêm túc mà gật gật đầu.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Editor: Hạ Lạc Cẩn Y