Nữ hài có chút khẩn trương mà mím môi, nhìn nhìn chiếc máy bán vé lạ mắt kia.
Chậm rãi nâng lên tay nhỏ hướng về phía màn hình cảm ứng.
Còn không có chạm đến, lại là một câu hỏi.
"Lục tiên sinh."
Cô chớp chớp mắt, lại lần nữa nhìn về phía Lục Thiệu Khiêm.
Nghiêm túc, lại mang theo một chút nghi hoặc mà mở miệng hỏi: "Anh biết như thế nào mua có thể đảm bảo trăm phần trăm trúng giải đặc biệt không?"
Nghe vậy, Lục Thiệu Khiêm có chút kinh ngạc, đôi mắt mở to.
Rồi lại âm thầm bật cười.
Cũng đúng, dù sao cũng là Hạng gia nhị tiểu thư, căn bản không cần thiết phải mua vé số.
Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên đưa đôi môi từ từ cúi xuống, ghé sát vào tai cô.
Cười nhẹ nói: "Cô nếu có thể đáp ứng tôi một điều kiện, tôi có thể bảo đảm là cô trăm phần trăm trúng giải đặc biệt, thế nào?"
Nhưng mà, nữ hài tựa hồ chỉ nghe thấy mấy chữ "trăm phần trăm trúng giải đặc biệt", đôi mắt bỗng chốc loé lên.
Nghiêm túc gật đầu: "Được, tôi đáp ứng anh."
Thấy cô không chút do dự đã đồng ý, Lục Thiệu Khiêm ý cười càng sâu.
"Cô cũng đừng cao hứng quá sớm."
Hắn tiến lại gần, hơi thở tinh tế, đôi môi mỏng khẽ cong, lại làm cho người ta có cảm giác không thể cự tuyệt.
"Điều kiện của tôi là...... từ nay về sau, cô không thể thích Tô Thanh Triết nữa, được không?"
Hạng Tinh dừng một chút.
Nam nhân cho rằng nàng đang do dự, nhưng giây tiếp theo, lại thấy nữ hài đột nhiên nghiêng mặt đi tới, nhìn chăm chú vào mắt hắn.
Nghiêm trang: "Tôi chưa từng thích Tô Thanh Triết."
"...... Phải không?"
Lục Thiệu Khiêm hiển nhiên là không tin, nhưng cái đáp án này của cô lại làm trong lòng hắn mạc danh mà cảm thấy vui vẻ.
Hắn rũ mắt suy nghĩ một chút, ra vẻ bộ dáng không vui, nheo nheo mắt "Tôi không thích hài tử nói dối."
Không ngờ, lời hắn vừa mới cất lên, nữ hài trước mắt đã giơ lên bàn tay phải nhỏ và thề.
Dị thường nghiêm túc: "Trên vai mang khăn quàng đỏ, tuyệt đối sẽ không nói dối."
Vốn dĩ, thích Tô Thanh Triết là nguyên chủ tiểu tỷ tỷ, lại không phải là cô.
Lục Thiệu Khiêm không nói gì, đôi mắt chỉ lẳng lặng mà nhìn cô.
Nhìn ánh mắt cô không giống như là ngụy trang, mà là vẻ chân thành cùng nghiêm túc, làm người khác nhịn không được mà tin tưởng.
Sự cân bằng trong trái tim chao đảo một lúc, và cuối cùng rơi xuống một bên.
"Được, tôi tin cô."
Nam nhân cười khẽ, giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của Hạng Tinh.
Lại đột nhiên đứng dậy, nắm tay cô rời đi.
Hạng Tinh giật mình, mê mang mà nhìn hắn, lại quay đầu lại nhìn máy bán vé phía sau xa dần.
Mày đẹp nhíu lại: "Tôi đã đáp ứng cô."
Tại sao còn không cho cô mua a......
"Ừ."
Lục Thiệu Khiêm vẫn như cũ không có dừng lại bước chân, trực tiếp đem cô rời đi trung tâm thương mại, trở lại trong xe.
Thắt chặt dây an toàn, khởi động động cơ.
"Tôi đã mua rồi."
.....
Hạng Tinh ôm một bụng nghi hoặc, đi theo Lục Thiệu Khiêm về tới Lục gia sơn trang.
Vào cửa không bao lâu, trợ lí Hứa cũng tiến vào.
Hắn mang về, không riêng chỉ có quần áo vừa rồi Hạng Tinh đã mua, còn có thật nhiều thùng giấy lớn kỳ quái.
"Thiếu gia, đây là tờ vé số."
Trợ lí Hứa đem hai rương lớn vé số đưa vào sảnh chính của Lục gia, nhìn về phía thiếu gia nhà mình, trong con ngươi tràn đầy vẻ không thể tin được.
Hôm nay đầu óc thiếu gia chẳng lẽ là bị bệnh.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆