Edit: Mẹ Mìn
Trong trường quân giáo Tây Sơn có một hiệu thuốc, đằng sau căn tin có một loạt cửa hàng.
Mễ Kiều đưa giấy xin phép nghỉ đến cho chỉ đạo viên, lại bị cự tuyệt. Chỉ đạo viên nói, Trầm Mạt có dặn, thời gian này không cho phép cô ra ngoài, trừ phi ông tự mình đến đưa Mễ Kiều đi ra ngoài, nếu khôngdù trời có sụp xuống, cũng không cho phép cô ra ngoài.
Mễ Kiều cảm thấy mất mát cùng nghi hoặc. cô cầm trong tay ít tiền, mặc một bộ phục thường, bồi hồi đứng trong đêm lạnh, sau đó chậm rãi đi về phía hiệu thuốc.
không phải là cô trúng thưởng đấy chứ?
Dọc đường đi, Mễ Kiều đều tự hỏi vấn đề này. rõ ràng còn chưa đến mùa đông khắc nghiệt, nhưng mà cô vẫn lấy ra một chiếc áo len có mũ dưới đáy hòm, mặc vào, đội mũ lên che hết nửa khuôn mặt. côvốn định đeo thêm cái khẩu trang nhưng lại sợ làm cho người khác chú ý.
thật vất vả đi qua một đoạn đường dài, Mễ Kiều nhìn chung quanh, do dự mãi mới đi vào.
cô đi quanh quầy tính tiền một vòng, cô chưa mua que thử thai bao giờ, cũng không biết hình dáng nó ra sao. Bộ dánglén lút, thực làm cho người ta sinh nghi.
"Bạn học, cháu muốn mua cái gì? Có phải thuốc hạ sốt hay không?"
Ông chủ hiệu thuốc thấy cô mặc một chiếc áo len dầy, thầm nghĩ chắc cô bị cảm lạnh.
Mễ Kiều lắc lắc đầu, nghĩ rằng, cô biết mình cần thứ gì nhưng chẳng biết hình dạng ra sao. Trong này chỉ có cô và ông chủ nên cô cắn răng, nói liền một mạch.
"Cháu muốn mua que thử thai!"
"À à."
Ông chủ vừa nghe liền hiểu ý xoay người.
Mễ Kiều lấy ra một trăm đồng, thầm nghĩ may mua cho xong rồi chạy nhanh rời đi. Đuổi kịp bước chân của ông chủ, nhưng mà, ông chủ lại lên tiếng hỏi cô:
"Cháu xem, muốn mua loại nào?"
Mễ Kiều khẽ nhíu mày, không nói.
"Hay là, giá tiền bao nhiêu?"
Mễ Kiều bĩu môi, không đáp.
"À, tôi đưa cho cháu xem, cháu tự mình chọn đi."
Ông chủ nói xong, đem tất cả các loại có trong hiệu thuốc ra đưa cho Mễ Kiều xem. Bầy ra bộ dáng sẵn sàng chọn lựa.
Khóe miệng Mễ Kiều giật giật.
Ngoài cửa, hình như có chút động tĩnh, Mễ Kiều sợ phía sau có người, trong lòng lo sợ.
"Cho cháu loại tốt nhất."
Nhìn cũng không nhìn, cô nhét luôn đồng vào tay ông chủ.
Ông chủ cười cười, cầm tiền, bỏ vào ngăn kéo, sau đó xoay người đi lấy một chiếc hộp đưa cho cô.
Mễ Kiều nhận lấy, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Trong không khí, tựa hồ tràn ngập hương khí thản nhiên của Trầm Nghê Trần, hòa vào bóng đêm, bay lên hòa vào từng ngôi sao chằng chịt trên bầu trời, nhẹ nhàng nhợt nhạt. Mễ Kiều rầu rĩ nghĩ, sao lúc trước, khi cùng Trầm Nghê Trần thân thiết, cô lại không nghĩ tới chuyện mang thai này chứ?
cô giấu hộp giấy đựng que thử thai trong ngực, chạy một hơi về phòng ngủ.
Rốt cuộc, cũng đến giờ tắt đèn.
Mễ Kiều cởi giày, làm nhơ chuẩn bị đi ngủ như mọi khi, xuống giường, đi toilet.
cô chọn một chỗ cuối toilet ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cửa, lấy ra cái hộp nhỏ, rút ra một cái que nhỏ, sau đó là tờ giấy hướng dẫn sử dụng. Mễ Kiều đọc đi đọc lại ba lần, ghi nhớ như nhớ thánh kinh, rốt cuộc cô đã biết cách sử dụng.
cô đem cất cái que nhỏ vào trong túi tiền, xé nhỏ cái hộp giấy cùng tờ giấy hướng dẫn sử dụng ném vào trong bồn cầu. thật cẩn thận đứng lên, tìm kiếm vật có thể đựng nước tiểu.
Rốt cuộc, sau một phen bận rộn cùng khẩn trương, Mễ Kiều mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm kết quả trên que thử thai. một cái vạch đỏ chậm rãi xuất hiện, phía dưới cách đó không xa, lại xuất hiệnmột vạch nữa mầu hồng nhạt. Tổng cộng là hai vạch.
"Ha ha, ha ha, ha ha ha!"
Mễ Kiều cố tự cười ngây ngô, đứng lên.
Trầm Nghê Trần, chúng ta có con! Có con!
cô vô cùng quý trọng đem que thử thai cất lại vào trong túi tiền, trở lại phòng, lên giường ngủ. Vì quá hưng phấn nên làm thế nào cũng ngủ không được, bỗng nhiên nhớ ra tối hôm nay chưa ăn gì, vì thế lại đứng lên, chạy đến ngăn tủ của mình, mở ra, lấy túi bánh bích quy ăn từng miếng từng miếng.
"Liên trưởng, cô làm cái gì vậy? Khuya khoắt thế này, tôi buồn ngủ quá!"
"Liên trưởng, cô đói bụng à, tôi có bánh trứng mới làm, cô ăn không?"
"Làm ơn không cần nói tiếp! Ngủ!"
Trong phòng ngủ, âm thanh kháng nghị nổi lên bốn phía. Mễ Kiều chẳng thèm ngó tới, mặc áo, đi giầy, nhảy ra khỏi giường, cầm theo túi bánh bích quy liền đi ra ngoài. Nghĩ rằng, cô đi ra hành lang ăn, côcòn có con yêu, cô không thể để cho con yêu bị đói được!
Bồi hồi hồi lâu, cô lại càng muốn gặp Trầm Nghê Trần.
Lấy điện thoại cầm tay ra, nghĩ nghĩ một chút, cô liền nhắn tin cho anh.
"Tiểu Trần Trần, anh ngủ chưa?"
Sau một lúc lâu, bên kia trả lời lại.
"anh chưa ngủ, quân khu có việc, đêm nay anh tăng ca."
Mễ Kiều vừa nhắn tin lại, vừa tủm tỉm cười.
"À, vậy đêm nay anh cứ ở đấy tăng ca đi, hắc hắc."
không đầu không đuôi, Mễ Kiều liền cắt đứt điện thoại, tinh thần dâng trào, vận sức chờ phát động.