Edit: Mẹ Mìn
Suốt một giờ, Mễ Kiều cùng Trầm Nghê Trần cứ như vậy mà đứng nhìn nhau, yên lặng không nói.
Trầm Nghê Trần nhìn sắc mặt trở nên nhợt nhạt của Mễ Kiều, đau lòng hung hăng hít một hơi sâu. anhlấy ví tiền ra, rút ra một chiếc thẻ ATM, đưa cho lính gác, bảo họ đưa cho Mễ Kiều. cô thấy khó hiểu cầm lấy, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Bên trong, bị chịu kích thích, Mễ Kiều liền giống như chim sợ cành cong. cô không cần tiền của anh, trong đầu hoảng hốt nghĩ đến "P hí chia tay", bàn tay cầm thẻ ATM không khỏi bắt đầu lạnh run.
"Kiều Kiều, trong trường học có máy rút tiền, mật mã anh sẽ gửi tin nhắn cho em. hiện tại sắc mặt em rất kém, không cần ăn cơm ở căn tin, anh, khả năng tạm thời không thể mỗi ngày cùng em ăn cơm, cùng em uống canh. Em tự chăm lo cho mình thật tốt, đến tiệm cơm nhỏ chúng ta vẫn ăn, ăn nhiều đồ ăn một chút, uống nhiều canh một chút."
Ánh nắng mặt trời lười biếng tắt dần, gió thu lạnh rung. Trầm Nghê Trần tao nhã đứng lặng, trên mặt mang theo ý cười ấm áp lưu luyến. Phong cách nhẹ nhàng, tràn đầy nhu tình cùng sủng nịch, ngũ quan xinh đẹp, bất cứ lúc nào đều có ma lực dụ hoặc trí mạng đối với Mễ Kiều.
cô cắn cắn môi, cố nén không hề khóc.
Bởi vì, lúc thảo luận qua tin nhắn với anh, thấy cô khóc, tim anh như bị đao cắt.
"Em gầy quá."
Qua một lúc lâu sau, Trầm Nghê Trần chậm rãi nói ra ba chữ, trong con mắt tràn đầy đau lòng.
Trầm Nghê Trần rất muốn hỏi cô, về việc bỏ nhà theo anh đầy kinh động của cô, cô không muốn thực hiện lời hứa cùng anh bỏ đi. Nhưng mà anh cũng biết rõ bệnh tình của Trầm Thanh Thu, nếu là lại bị chuyện gì làm cho kích động mà gặp chuyện không may, sợ là cả đời này, anh cùng Mễ Kiều cũng không sống được yên ổn.
anh cầu xin trời xanh có thể chỉ dẫn cho anh một lối đi. anh cảm nhận được gió thu hiu quạnh, mong có thể nhờ đó mà cho anh một ý tưởng. anh nghe tiếng lá rụng dưới ánh mặt trời, chờ đợi nó có thể cho anh thêm sức mạnh.
Điểm mấu chốt lúc này, điều mà họ sợ nhất chính là một trong hai người nói "Chia tay".
Trầm Nghê Trần gặp Mễ Kiều, thấy sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, còn có ánh mắt mập mờ, làm anhcảm thấy một tia sợ hãi. Hai hàng lông mày nhíu lại, tự biết một điều, nếu cứ ở trong tình trạng này nóichuyện, không phải là biện pháp tốt để giải quyết vấn đề.
"Trở về đi, anh phải đi rồi. Buổi tối anh lại gọi điện thoại cho em. Đến lúc đó, biết em đã ăn gì."
nói xong, thói quen anh muốn hôn cô một nụ hôn tạm biệt, nhưng mà, hành lang lưới sắt lại chia cắt bọn họ, làm tình yêu của bọn họ không cách nào thể hiện.
Trầm Nghê Trần không cần phải nhiều lời nữa, hướng Mễ Kiều cười nhẹ, xoay người rời đi.
Đem xe chạy đi kia một khắc, hắn bức bách chính mình không cần nhìn ngoài cửa sổ Mễ Kiều kia phó nhìn trông mong chờ đợi chính mình ánh mắt. hắn sợ hắn hội điên mất, hội không chịu khống chế làm ra làm cho bọn họ càng thêm tiếp cận địa ngục chuyện tình đến.
"Trầm Nghê Trần, đây là lần cuối cùng ngươi để cô ấy nhìn ngươi rời đi, về sau, không được để cô ấy nhìn như vậy nữa!"
Cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, Trầm Nghê Trần âm thầm thề với chính mình, dậm mạnh chân ga, nghênh ngang lái xe mà đi!
Trái tim Mễ Kiều như bị dao cứa, thiếu chút nữa ngồi bệt dưới đất.
Bi thương xoay người, thanh âm tin nhắn từ điện di động vang lên.
cô lấy điện thoại ra xem, là Trầm Nghê Trần gửi đến.
"Vợ yêu, em cố gắng kiên trì, tin tưởng anh, nhất định anh sẽ tìm được biện pháp lưỡng toàn. Chỉ cần em một lòng theo anh, chỉ cần em không suy nghĩ bậy bạ, anh sẽ có động lực, có dũng khí, có biện pháp, tìm cho tương lai chúng ta một lối đi."
"Ha ha."
Mễ Kiều cười một tiếng, khuôn mặt rực rỡ như tỏa ánh hào quang, dung nhan tuyệt mỹ, tiếng cười thanh thúy.
Bên tai cô vẫn còn quanh quẩn lời thề của anh vào hôm họ lấy giấy đăng ký hết hôn. Mỗi câu thề non hẹn biển của anh, làm nội tâm đang vắng vẻ của cô lập tức được lấp đầy.
"Em tin tưởng anh, em sẽ ăn nhiều cơm, sẽ không hồ đồ ngốc nghếch nữa, sẽ đứng dưới ánh mặt trời, cười thật sáng lạng không lo không nghĩ. Bởi vì, em muốn cho anh sức mạnh, cho tình yêu chúng ta sống mãi, cố lên!"
Thông qua tin nhắn thoại, Mễ Kiều hạ giọng ngọt ngào gửi lời nhắn đến Trầm Nghê Trần. Giọng nói vô cùng ngọt ngào của cô gái đang yêu trái ngược hoàn toàn với cô gái nhợt nhạt vừa rồi.
Miệng huýt sáo, chân bước trên thảm cỏ xanh, có sự sủng ái cùng kiên định của Trầm Nghê Trần, đột nhiên Mễ Kiều không còn thấy sợ hãi nữa. Quả nhiên, đã trải qua mưa gió, con người sẽ trưởng thành. Mễ Kiều cũng hiểu được, tình yêu dù có gặp bao sóng giõ, chỉ cần hai người yêu nhau cùng kiên định, như vậy, tình yêu vĩnh viễn không tàn phai.
Trường quân giáo Tây Sơn quá lớn, từ phòng ngủ đến phòng y tế rồi ngược lại, rồi lại đi ra cửa bắc, sức lực Mễ Kiều không còn bao nhiêu. Trong lòng nghĩ đến bệnh bao tử, không nhanh chữa cho tốt, lại gầy đi xuống, hại Trầm Nghê Trần đau lòng. đi được nửa đường, lại mua cóc trà sữa, vừa đi vừa uống, bổ sung thể lực. đi ngang qua khu nhà giáo viên, qua đám cây cối rậm rạp, Mễ Kiều có cảm giác như có một đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm.
Hai chân mỏi nhừ, phiền chán hướng về phía cái nhìn kia trừng lại, một loạt cửa sổ bằng kính đều đóng kín, chỉ có một cánh cửa mở ra, một thân ảnh thanh lệ đang đứng dựa vào tường.
Mị nhãn thoáng nhìn, cười nhạo một tiếng, Mễ Kiều coi như mình nhìn thấy ruồi bọ.
Nhưng mà, ruồi bọ kia thật đúng bám dai, muốn đá đi cũng không xong. Lúc Mễ Kiều quay lưng định dời khỏi chỗ này, sau lưng vang lên tiếng gọi đầy nhiệt tình.
"Mễ Kiều!"
Mễ Kiều dừng bước, xoay người, khinh thường nhìn chằm chằm Chung Lan. Cho dù cô không biết việc Chung Lan đi tìm Trầm Thanh Thu, hại cho trái tim của bà phát bệnh phải nhập viện, nhưng mà chỉ dựa vào việc Chung Lan trở về, hơn nữa lại là bạn gái trước của Trầm Nghê Trần, Mễ Kiều liền đối với cô ta không có chút thiện cảm.
"Có việc gì?"
Chung Lan bỏ qua cái nhìn không tốt của Mễ Kiều, lộ ra một chút nụ cười gian tà, trong suốt nhìn cô.
"Mễ Kiều, tôi xem sắc mặt của cô không được tốt, có phải không thoải mái? Nếu không, tôi cùng cô đến phòng y tế truyền dịch đi, quân giáo huấn luyện thực khổ, tăng thêm thuốc kháng virus nữa, bệnh cũng mau khỏi hơn một chút."