Suốt dọc đường, Mễ Kiều không ngừng gọi điện cho Trầm Nghê Trần nhưng tất cả đều đang trong tình trạng tắt máy.
Lúc này đã là giữa trưa, mặt trời đang chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, tuy ngẫu nhiên cũng có vài cơn gió thoảng qua nhưng cũng không đủ để làm vơi đi cái nóng, khiến cả khuôn mặt thanh tú của Mễ Kiều đều ửng hồng, lấm tấm mồ hôi khi cô chạy vội tới ký túc xá ban lãnh đạo.
Cách đó không xa là xe chuyên dụng dành riêng cho Trầm Mạt, xe cũng như người, đều sừng sững, lạnh lùng đầy uy nghiêm, nhưng cô không sợ, vì Trầm Nghê Trần, cô có thể bất chấp tất cả.
Vừa đặt chân vào đại sảnh, ấn tượng đầu tiên của Mễ Kiều về ký túc xá này là thật tráng lệ nhưng không gò bó, ngược lại còn rất đầm ấm với những viên gạch vàng nhạt óng ánh không nhiễm một hạt bụi, kết hợp cùng nhiều bồn cây xanh biếc và vô số chậu hoa nhỏ xinh xinh, tạo nên một bức tranh phong cảnh trong lành, đầy màu sắc vây quanh tấm bảng “Sơ đồ ký túc xá”.
Mễ Kiều lẳng lặng đứng nhìn, rất nhanh cô liền tìm được mục tiêu.
Có lẽ là do giữa trưa nên cả ký túc xá đều im lặng một cách thần kỳ khiến Mễ Kiều cái gì cũng không nghe được, trừ bỏ tiếng thở dốc của bản thân khi cô tăng tốc chạy lên lầu.
Xa xa, trước cửa văn phòng Trầm Mạt, Mễ Kiều nhìn thấy hai anh lính cần vụ, trên vai cả hai đều mang quân hàm trung úy, mặt không đổi sắc đứng nghiêm tựa như đang nói, đây là khu vực cấm, không thể xâm phạm, không phận sự miễn vào.
Với tính khí nóng nảy, lại thêm tâm trạng lo lắng, Mễ Kiều làm sao quản được nhiều như vậy, cô đánh bạo xông tới, giành trước mở miệng tự giới thiệu.
“Tôi là cháu ngoại của hiệu trưởng Trầm Mạt, tên là Mễ Kiều, tôi muốn gặp ông ngoại.”
Hai anh trung úy sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau do dự.
“Hiện hiệu trưởng đang nghỉ trưa, có phân phó bất luận ai cũng không được quấy rầy.”
Mễ Kiều nhướng mày, hít sâu một hơi rồi giơ chân, dùng lực đá lên cánh cửa gỗ nặng trịch.
“Ông ngoại! Ông ngoại!”
Mễ Kiều lớn tiếng la to, “Con là Mễ Kiều! Ông mau mở cửa!”
Hai anh trung úy sững sốt nhìn Mễ Kiều, nhất thời không biết phân biệt thật giả, cứng mềm đều không dám làm, ngại xung đột trực diện với cô nên đành nhỏ giọng khuyên.
Mễ Kiều không quan tâm, vẫn tiếp tục kêu cho đến khi giọng Trầm Mạt uy nghiêm vang lên từ sau cánh cửa.
“Cho nó vào!”
Hai anh trung úy nhận lệnh liền nhanh chóng nhường đường, mở cửa cho Mễ Kiều vào.
Như một chú bò húc Tây Ban Nha, cửa vừa mở là Mễ Kiều lao đầu vào ngay, tinh thần hăng hái mở miệng trách cứ, “Ông…” ngoại.
Lời còn chưa dứt thì cô đã im bặt vì trong phòng, không chỉ có một mình ông ngoại cô, mà còn có Trầm Nghê Trần, sững sốt nhất thời khiến cô không biết phải nói gì.
Thế là, trong cùng một căn phòng, có mặt đủ tổ tôn ba đời nhưng lại chẳng ai lên tiếng phá vỡ sự im lặng này.
Mễ Kiều hết nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Trầm Mạt, lại nhìn khuôn mặt kiên định đầy mệt mỏi của Trầm Nghê Trần, lòng tê rần.
Anh đang trách cô sao? Trách cô không nói cho anh biết cô là cháu ngoại của hiệu trưởng Trầm Mạt sao? Hiện tại, anh bị điều đến quân đoàn, nhậm chức gì còn không rõ, là tại cô nên ông ngoại mới giận chó đánh mèo anh, đưa anh đi sung quân sao!
Trầm Mạt im lặng ngồi, ánh mắt sắc bén nhìn Mễ Kiều, chậm chạp không nói.
Mễ Kiều phục hồi tinh thần, ngữ điệu chất vấn hỏi, “Hiệu trưởng, vì sao ông đột nhiên điều Trầm đội trưởng đến quân đoàn J?”
Trầm Mạt dần dần thu hồi ánh mắt sắc bén, ngưng tụ lại thành một điểm, tựa như núi lửa sắp phun trào, tích tụ đầy năng lượng, chỉ chờ thời cơ bùng phát. Không khí hết sức căng thẳng.
Trầm Nghê Trần rất nhanh liền bắt được tín hiệu nguy hiểm này, hầu kết anh giật giật, ôn nhu khuyên can, “Mễ Kiều, đây là quyết định của quân đoàn. Quân nhân luôn xem phục tùng mệnh lệnh là nghĩa vụ hàng đầu, không hỏi tới quyền lợi.”
“Nhưng việc này xảy ra quá nhanh! Anh lập tức phải đến quân đoàn, trong khi em còn ở trường, chúng ta không thể gặp nhau được. Nếu em nhớ anh, muốn trò chuyện với anh, muốn cùng anh đi dạo thì phải làm sao bây giờ?”
Càng nói, tâm trạng Mễ Kiều càng kích động. Cô nhìn Trầm Mạt, “Hiệu trưởng, ông không thể lấy việc công trả thù riêng! Không thể chỉ vì quan hệ giữa con và Trầm Nghê Trần mà âm thầm thao túng tiền đồ của anh ấy!”
“Làm càn!”
Hai tròng mắt Trầm Mạt tràn đầy phẫn nộ, tay quơ lấy một tập hồ sơ, nện thẳng lên bàn công tác. Ông đã rất tận lực khắc chế cảm xúc mới không nện thẳng vào người Mễ Kiều!
“Cô gọi tôi là hiệu trưởng? Tốt, vậy tôi hỏi cô, hiện tại cô đang làm cái gì? Khiếu nại vượt cấp sao!? Cô bất quá chỉ là một tiểu liên trưởng của một đội nữ tân binh mà thôi! Không hài lòng hay muốn khiếu nại gì thì đi tìm Vương Văn Yến! Khiếu nại vượt cấp là trái với quân kỷ!”
Cái gì? Như vậy mà cũng trái với quân kỷ?
Mễ Kiều phẫn hận, cơ hồ chỉ muốn nhảy dựng lên, hỏa trong lòng cô chẳng những không vì Trầm Mạt tức giận mà thu liễm, ngược lại càng thiêu càng vượng!
Cô cắn môi, vừa muốn mở miệng phản bác thì bị Trầm Nghê Trần chen ngang.
“Mễ Kiều, em về trước đi, chuyện này anh sẽ giải thích với em sau, được không?”
Trầm Nghê Trần lo lắng nhìn Mễ Kiều, sợ cô không khống chế được cảm xúc mà làm chuyện điên rồ, mặc khác, anh càng sợ cô bị tổn thương hơn.
Mễ Kiều nước mắt lưng tròng, vừa uất ức vừa áy náy nhìn chằm chằm Trầm Nghê Trần.
Đã giờ phút nào rồi mà anh còn lo lắng, bảo vệ, suy nghĩ chu toàn cho cô nữa chứ. Chẳng lẽ anh định gánh hết tất cả vào mình sao?
“Trầm Nghê Trần, thực xin lỗi! Ô ô… có một chuyện em vẫn luôn giấu anh, không nói với anh. Kỳ thật hiệu trưởng Trầm Mạt là ông ngoại của em, ô ô… ông ấy nhất định đã biết chuyện của chúng ta nên mới điều anh đi, thực xin lỗi, Trầm Nghê Trần, ô ô… thực xin lỗi… ô ô…”
Mễ Kiều vừa khóc nức nở vừa nói.
Giờ khắc này, cô chỉ muốn nhận lỗi với anh, là cô đã hại anh.
Lỡ như ông ngoại cố tình bắt anh làm khổ công thì cô phải làm sao bây giờ?
Nhìn Mễ Kiều khóc mà lòng Trầm Nghê Trần đau như cắt.