Lúc này, xe đã muốn dừng lại trước cửa ký túc xá đội . Cách một lớp kính xe cũng có thể nghe được tiếng xào xạt phiền chán của những tán cây ngô đồng làm trong lòng mỗi người đều có cảm giác như đang ở ranh giới của hai thái cực, bên ngoài thì như xa mạc khô nóng còn bên trong thì như một dòng sông băng gợn sóng.
Trầm Nghê Trần híp mắt suy nghĩ rốt cuộc nên giải thích với Mễ Kiều như thế nào về ý nghĩa trọng đại của kết hôn. Nhưng ngay khi lời vừa thốt ra khỏi miệng, chỉ với một câu xưng hô đã chọc người trong lòng không hờn giận giơ hai tay lên che lỗ tai.
“Mễ Kiều…”
“Không nghe! Không thích nghe! Hãy gọi em là Kiều Kiều!”
Mễ Kiều cố chấp bắt Trầm Nghê Trần gọi nhũ danh của cô bởi trong ký ức, lần đầu tiên cô gặp anh, anh đã luôn miệng gọi cô là Lan Lan. Vì sao với cái tên Chung Lan, anh có thể gọi thân mật là Lan Lan, còn cô thì phải gọi cả tên lẫn họ trong khi cô đang là bạn gái của anh?
Mễ Kiều nghĩ mãi cũng không thông, càng nghĩ càng rối!
Trầm Nghê Trần khoan dung cười, vẻ mặt lấy lòng gọi, “Kiều Kiều? Kiều Kiều!”
Nhìn một người đàn ông tuổi như Trầm Nghê Trần cư nhiên vì tính khí thất thường của một cô gái như cô mà thật sự dịu giọng gọi nhũ danh của cô, trong lòng Mễ Kiều liền cảm thấy ấm áp.
Cô giơ hai tay áp lên khuôn mặt điển trai không tỳ vết của anh, cùng anh trán kề trán cọ qua cọ lại vài cái.
Nhưng tán tỉnh thì tán tỉnh, chứ nguy cơ trong lòng cô vẫn chưa được giải trừ.
“Trầm Nghê Trần, em biết hiện tại anh có rất nhiều lý lẽ thuyết phục em rằng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để kết hôn. Em hiểu nhưng em mặc kệ. Anh nghĩ em nhất thời xúc động cũng được, tâm huyết dâng trào cũng tốt, em không quan tâm, em chỉ biết là khi còn sống, em phải cháy hết mình với tình cảm của em, nếu bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ em sẽ không còn cảm giác xúc động, nhiệt tình như vậy nữa.”
Mễ Kiều vừa nói vừa đáng thương hề hề nhìn Trầm Nghê Trần, mắt lại bắt đầu ẩn hiện một tầng sương mù khiến nội tâm anh như bị lửa thiêu, đứng ngồi không yên.
Rồi Mễ Kiều lại ra vẻ điềm đạm đáng yêu nói, “Anh cũng thấy rồi đấy, một cô gái vừa xinh đẹp, dễ thương lại thật lòng yêu anh như em, nếu để mất, anh sẽ không cảm thấy đáng tiếc hay sao?”
Từng câu từng chữ như xoáy sâu vào tâm anh, khiến anh nhất thời không biết nên đáp lại cô như thế nào.
“Tiểu Trần Trần, chẳng phải nếu ngày ấy không phải do anh nhất thời xúc động thì chúng ta sẽ có ngày hôm nay sao? Có lẽ mọi chuyện sẽ không tệ như anh nghĩ, có lẽ nếu chúng ta thật sự kết hôn thì có thể thiên trường địa cửu ở bên nhau thì sao?”
Đáy mắt Trầm Nghê Trần xẹt qua một tia do dự nhưng cũng tràn đầy cảm động cùng đau lòng.
Nhưng rốt cuộc, hai giọt nước mắt nơi khoé mi Mễ Kiều cuối cùng cũng rơi xuống, Trầm Nghê Trần nhanh tay tiếp được, một cảm giác cực nóng nơi đầu ngón tay từ từ lan tỏa khắp người anh. Hầu kết anh khẽ động.
Như người bị uỷ khuất cực lớn, Mễ Kiều nghẹn ngào, khẽ cúi đầu nức nở, “Ô ô… Em… Em chỉ muốn danh chính ngôn thuận trở thành người phụ nữ của anh, ô ô… mà lại khó khăn như vậy sao? Ô ô…”
Nhìn bộ dạng lúc này của Mễ Kiều, tâm Trầm Nghê Trần như bị lăng trì, đau đến chết đi sống lại. Anh rối rắm không biết nên làm thế nào, trong đầu toàn là hình ảnh của cô, từ màn cầu hôn cảm động đến cảnh đau lòng, khổ sở, anh đều nhớ không sót một chi tiết nào. Anh hận bản thân mình sao quá ngu ngốc, người ta là con gái mà đã can đảm như vậy thì một người đàn ông như anh còn không hài lòng chỗ nào nữa?
“Kiều Kiều ngoan, đừng khóc, chúng ta kết hôn. Đừng khóc nữa, ngoan!”
Anh nhẹ nhàng kéo Mễ Kiều vào lòng, ôn nhu vuốt lưng cô, suy nghĩ cẩn thận rồi nói, “Kiều Kiều, ngày mai chúng ta sẽ đi làm giấy hôn thú để em trở thành vợ hợp pháp của anh được không? Ngoan, đừng khóc, đều do anh không tốt, anh nên ngỏ lời với em sớm hơn mới đúng. Kiều Kiều, nghe lời anh, đừng khóc nữa.”
Một lần lại một lần, Trầm Nghê Trần đem hết sự kiên nhẫn và nhu tình của anh ra để dỗ Mễ Kiều nhưng lại không hay biết rằng hai vai cô không ngừng rung rẩy là do cố nhịn cười chứ không phải đang khóc.
Vì thời gian đã muộn nên phòng cũng đã tắt đèn, chắc chắn sẽ không có ai canh cửa giúp Mễ Kiều. Hành lang lầu lại trống trải, rất thuận lợi cho hai cô gái mặc thường phục ngồi ở hai đầu cầu thang quan sát nhưng ánh mắt của cả hai cô thì lại hoàn toàn trống rỗng.
Trầm Nghê Trần lấy trong túi ra một chùm chìa khoá, nhẹ nhàng mở cánh cửa sắt phía sau ký túc xá ra, dùng ánh mắt ám chỉ như bảo Mễ Kiều đứng yên ở đây đợi để anh vào trước xem xét tình hình.
Trầm Nghê Trần đi vòng lên cầu thang lầu , vốn định tìm đại một lý do nào đó điều hai cô gái trực đêm đi nơi khác, ai ngờ vừa lên đến nơi, anh dĩ nhiên nhìn thấy cả hai đang ngồi híp mắt ngủ gật.
Nhẹ nhõm thở ra một hơi, anh quay lại hướng Mễ Kiều phất phất tay. Khi Mễ Kiều vừa tiến đến, anh liền cầm chặt tay cô, kéo cô cùng chạy vội tới văn phòng của anh.
Tim Mễ Kiều liền đập mạnh ngay sau khi Trầm Nghê Trần lẹ tay mở cửa văn phòng rồi dẫn cô vào.
“Nghê Trần?” Mễ Kiều có chút khó hiểu.
Nếu cô đã về ký túc xá thì dù có gõ cửa phòng, phỏng chừng cũng sẽ có người ra mở cửa giúp cô. Coi ‘lực uy hiếp’ hiện tại của cô, tin chắc ngày mai cũng sẽ không có ai dám bàn tán lung tung. Vậy sao anh còn phải dẫn cô đến đây?
Trong bóng tối, Trầm Nghê Trần cũng không hề bật đèn, anh nắm chặt tay Mễ Kiều đi thẳng vào phòng ngủ.
Một không khi ái muội liền xuất hiện khiến cả khuôn mặt của Mễ Kiều đều đỏ như gấc chín.
Anh, chẳng lẽ là muốn?
Trong khi cô đang miên man suy nghĩ thì Trầm Nghê Trần lại nhẹ giọng nỉ non: “Đây là giường của anh, em ngủ đi, anh ra ngoài sô pha ngủ, sáng mai anh sẽ gọi em dậy trước giờ tập hợp.”
Thật ra, anh vốn không muốn bật đèn là vì sợ nhìn thấy những đuờng cong lung linh của cô dưới lớp váy mỏng trong một không gian nhỏ hẹp như thế này. Anh sợ mình sẽ không cầm lòng được mà hôn cô, vuốt ve cô, tiện đà phát triển đến tình cảnh không thể cứu vãn.
Tất nhiên, anh cũng không dám xem nhẹ sức tưởng tượng của bản thân trong tình cảnh như vậy. Một cảm giác lâng lâng dần dần lan tỏa khắp người anh khiến tim anh đập mạnh trong không gian tràn đầy YY như vậy làm Trầm Nghê Trần có chút không khống chế được.
“Nghê Trần, anh phải ngủ trên sô pha sao? Nếu không, chúng ta cùng nhau ngủ đi.”
Một giọng nói thẹn thùng cùng mùi dâu tây ngọt ngào quanh quẩn bên tai cũng như chóp mũi vừa làm suy yếu ý chí lại như khiêu chiến lý trí của Trầm Nghê Trần.
“Ngoan, mau ngủ đi!”
Trước khi đi, Trầm Nghê Trần cũng không quên giúp Mễ Kiều đi đến bên giường rồi mở điều hoà cho cô.
“Ngủ ngon.” Nhẹ nhàng hôn phớt lên má cô một cái, anh liền đi như chạy ra ngoài, không dám dừng lại dù chỉ một giây.
Mễ Kiều kéo chăn qua đắp lên người, rối rắm suy nghĩ rốt cuộc là mị lực của cô không đủ lớn hay anh thật sự là một chính nhân quân tử?
Mãi đến khi giai nhân trong phòng đã ngủ say thì ngoài phòng khách, đèn bỗng nhiên sáng lên. Thỉnh thoảng sẽ có vài tiếng lộc cộc từ bàn phím truyền đến.
Giờ phút này, ánh mắt Trầm Nghê Trần chợt ngưng trọng.
Anh thuộc tuýp người nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói đáng giá ngàn vàng nên nếu hôm nay, anh đã đáp ứng Mễ Kiều là ngày mai sẽ đi làm hôn thú thì phải nhất định thực hiện. Muốn như vậy, trước khi mặt trời mọc, anh phải giải quyết xong phần lớn các vấn đề được đặt ra.
Thủ tục quân hôn so với kết hôn bình thường mà nói rất phức tạp, mỗi một người muốn vào quân tịch thì phải thông qua tầng tầng lớp lớp thẩm tra chính trị, muốn kết hôn với quân nhân cùng quân đoàn thì phải được bộ thẩm tra chính trị đồng ý, còn khác quân đoàn thì phải được bộ thẩm tra chính trị cấp cao đồng ý, rồi sau đó mới ra trụ sở của bộ thẩm tra chính trị gần nhất lĩnh chứng mới có thể hoàn tất thủ tục đăng ký kết hôn.
Cũng may, Mễ Kiều và Trầm Nghê Trần đều là quân nhân, có quân tịch trong người, do đó có thể lược bớt tầng tầng lớp lớp quy trình thẩm tra chính trị rườm rà.
Tuy hiện tại quân hàm của Trầm Nghê Trần là Thiếu tướng, nhưng xét về chức vụ thì anh chỉ là một tiểu đội trưởng nhỏ nhoi nên chỉ cần Chu Chí Dũng, lãnh đạo trực tiếp duyệt qua báo cáo kết hôn của anh thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng. Nhưng vấn đề đuợc đặt ra ở đây là theo lệ thường, anh phải trình lên cấp trên một tờ đơn xin kết hôn thì mới được cấp một tờ đơn ‘Xin đăng ký kết hôn’ theo mẫu.
Mễ Kiều cũng phải làm một tờ đơn như vậy.
Suy tính trước sau, Trầm Nghê Trần đau đầu suy nghĩ nên làm cách nào thì mới vừa không kinh động đến ba của anh mà lại có thể thực hiện mọi việc suôn sẻ được!