Editor: Shmily
--------------------
Vu Mạnh liếc nhìn cô một cái, lại nhanh chóng đem tầm mắt rời đi.
Cùng là hút thuốc, tại sao khi người khác hút lại có một bộ dáng hèn mọn mà nhị tiểu thư hút lại có thể soái khí tới như vậy?
"Còn đứng đấy làm gì?"
Nghe được Hạ Thập Thất nói, lúc này Vu Mạnh mới hồi phục tinh thần, vội vàng đi giúp đám anh em dọn dẹp hiện trường.
Nhìn mặt đất hỗn độn, gậy và bóng bida đều rơi xuống sàn nhà, có nơi còn có vết máu, Vu Mạnh chỉ cảm thấy gân xanh của mình đang nảy thình thịch.
Đám chó má kia, thế mà còn chạy rất nhanh. Bằng không hôm nay hắn một hai sẽ phải theo nhị tiểu thư đập cho bọn chúng ra bã.
Thu dọn quán bida xong xuôi, Vu Mạnh mới mang người rời đi.
Hạ Thập Thất phái người đi tra xem chuyện hôm nay là do ai đứng sau chỉ huy.
Đại khái là một tiếng sau đó, người cô phái đi đã trở lại báo cáo: "Nhị tiểu thư, tra được rồi. Đám người ban nãy đều không phải người ở đây. Lúc nãy bọn em đi theo chúng, phát hiện giữa chúng có người đi được nửa đường liền rời khỏi chỗ này, trực tiếp tới một xưởng rượu bị bỏ hoang nào đó của khu Doanh, như là đang làm giao dịch với ai đó."
"Ừm." Hạ Thập Thất nhíu mày, như có gì suy tư, "Người kia là nam hay nữ."
"Nữ, mặc một chiếc áo khoác rộng màu đỏ, trên đầu đội mũ lưỡi trai, em không nhìn thấy mặt cô ta, bất quá nhìn từ phía sau hình như là tóc ngắn."
Nữ, đội mũ lưỡi trai, tóc ngắn?
Quả nhiên, trùng khớp với người cô vừa nghĩ tới.
"Nói với Vu Mạnh, bảo hắn an bài mấy người có thể đánh nhau tới chỗ của tôi, hai ngày sau cùng tôi đi tìm người tính sổ."
"Dạ, nhị tiểu thư."
Ngồi ở trên bàn bida, Hạ Thập Thất hút thuốc ngụm có ngụm không, sương khói lượn lờ che đi nửa gương mặt của cô, thấy không rõ lắm biểu tình trên mặt.
Chỉ có cặp con ngươi thanh lệ kia trước sau vẫn mang theo ý cười như cũ.
.............
"Em đang ở đâu?"
Thời điểm nhận được điện thoại của Tịch Đình Ngự, Hạ Thập Thất vừa mới trở về phòng của mình.
Mấy ngày không về nhà, vừa về tới nhà đã bị Tạ Chỉ Hủy kéo vào trong sân đùa giỡn một phen, sau đó lại hỏi cô không ít vấn đề +, nào là "Có bạch bạch bạch với Ngự thiếu hay không", "Dùng tư thế gì", "Có đeo bao không", "Có thoải mái không",... linh tinh đủ thứ, sau đó mới bằng lòng buông tha cho cô.
"Ở trong lòng anh nha!"
Hạ Thập Thất thuận miệng đáp, sau đó lại để điện thoại sang một bên, bật loa ngoài.
Cô lấy hòm thuốc từ trong tủ ra, ngồi ở một bên xử lí vết thương trên người.
Tay cô bị thương không quá nghiêm trọng, qua một lúc đã không còn đau đớn nữa.
Nhưng mấy chỗ bị trầy da khác thì lại sưng đỏ tới phát đau.
"Đứng đắn một chút."
Thanh âm của hắn nhàn nhạt, nghe không ra bất cứ dao động phập phồng nào.
Hạ Thập Thất nghe vậy, khóe miệng lại bất tri bất giác nhiễm lên vài phần ý cười, cô thuận tay buông đồ trong tay xuống, duỗi tay lấy điện thoại qua đặt ở bên tai.
"Bị thương có một chút xíu à, không chết được, yên tâm đi đại thúc."
Bên kia trầm mặc vài giây, mới trầm lãnh mở miệng: "Tôi qua xem em."
"Không cần, đã trễ vậy rồi, anh đi ngủ sớm đi."
"Chờ tôi, nửa tiếng sau sẽ tới."
Không để lời cô vào trong tai, vẫn cường thế bá đạo như cũ.
Vừa dứt lời, hắn đã trực tiếp cúp điện thoại.
Hạ Thập Thất: "..."
Đừng có bá đạo như vậy có được không!
Tịch Đình Ngự tới rất nhanh, Hạ Thập Thất vừa xử lí xong miệng vết thương thì đã nhìn thấy hắn rồi.
Có thể là trời sinh hắn tính cách kiêu ngạo, trương dương cho nên vừa dừng trước cổng nhà cô liền không ngừng ấn chuông.
Thời điểm Hạ Thập Thất đi ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc siêu xe chói mắt kia.
------------------
HOÀN QUYỂN I.
Quyển ở trong trang cá nhân của mình nha~