(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

chương 100: hạ thập thất, còn rất hung

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Shmily

---------------------

Tịch Đình Ngự không nhịn được nhíu mày, "Về chuyện kết hôn sinh con, là quyền tự do của con."

"Được rồi." Tịch lão gia tử vẫy vẫy tay, "Nếu như con thật sự chịu nghe lời thì lúc trước sẽ không bịa ra một cô bạn gái tới lừa ta. Ở nước ngoài dưỡng bệnh, con đúng là đem ông nội con lừa gạt tốt rồi."

Nói xong, ông liền nhìn về phía Hạ Thập Thất, đem câu chuyện nói lại một lần nữa: "Nha đầu, lời ta vừa nói đều nghe rõ chứ?"

Hạ Thập Thất gật gật đầu, "Cháu nghe rõ rồi, nhưng không nhất định sẽ làm được."

"Có làm được hay không thì để về sau hẵng nói, cháu về trước suy xét một chút đi."

Hạ Thập Thất "dạ" một tiếng, "Vậy cháu đi trước, tạm biệt lão gia tử."

Trở về thương lượng với lão Hạ một chút, nếu thật sự không được nữa liền trốn đi!

Tịch lão gia tử không nói thêm gì, xem như ngầm đồng ý.

Hạ Thập Thất vừa xoay người đã bị Tịch Đình Ngự giữ lấy, "Tôi đưa em về."

"Không cần đâu đại thúc, tôi có thể tự về được." Hạ Thập Thất nói, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay hắn.

Cửa phòng được đóng lại, Tịch lão gia tử đột nhiên nở nụ cười, "Ta bảo nha đầu kia sinh cho con một đứa con trai, bằng không sẽ tìm cha nó gây phiền phức, cái chủ ý này không tệ chứ?"

Tịch Đình Ngự bất động thanh sắc nhướng mày, nhấc ấm trà rót một chén cho lão gia tử, "Người cũng đừng xen vào quá nhiều, đừng để đến lúc đó chắt trai còn chưa ôm được đã đem cháu dâu chạy mất."

Lão gia tử ngừng cười, nhíu nhíu mày, "Nói như vậy, một chiêu này của ta có chút tàn nhẫn?"

"Cũng không hẳn, chẳng qua là quá trực tiếp."

Tịch lão gia tử nâng chén trà lên nhấp một ngụm, lại nghĩ tới cái gì, buông chén trà nói: "Hạ Thập Thất, còn rất hung."

"Cô ấy làm gì?" Tịch Đình Ngự khẽ nhíu mày, chén trà cầm trên tay hơi dừng lại một chút.

"Ta phái hai đám người đi gây chuyện ở địa bàn của nó, con đoán xem nó xử lí thế nào?"

"Hửm?"

"Cầm chai rượu rỗng cảnh cáo những người đó, còn dám làm xằng làm bậy khiến đầu bọn chúng nở hoa."

"Cô ấy thực sự dám." Tịch Đình Ngự nheo lại ánh mắt sắc lạnh, nguy hiểm tới cực điểm.

"Nhưng tiểu lưu manh này, rất khiến người khác yêu thích."

"Nữ nhân của con, đương nhiên rất được yêu thích."

........

Sau khi đi ra khỏi Cẩm Tôn, Hạ Thập Thất gọi một chiếc xe taxi, cô còn đang suy nghĩ lời lão gia tử nói.

Sinh con trai? Những lời này nghe không giống như đang đùa.

Hơn nữa cô thực sự không tưởng tượng nổi, mang theo con trai của mình đi đánh nhau là cái loại phong cách gì.

Về tới nhà, Hạ Thập Thất đi xuyên qua sân viện, hướng tới phòng ngủ của Hạ Duyên Bân và Tạ Chỉ Hủy đi tới.

Mới vừa tới cửa liền nghe thấy thanh âm đùa giỡn vui cười truyền ra.

Hạ Thập Thất: "..."

Đã là đôi vợ chồng già mười mấy năm rồi mà mỗi ngày vẫn cứ sến sủa như vậy, đêm hôm khuya khoắt cũng không biết tiết chế một chút.

Cô giơ tay, gõ gõ cửa phòng ngủ.

Người bên trong hiển nhiên không đoán được lúc này sẽ có người tới, một trận thanh âm vụn vặt qua đi mới truyền tới thanh âm của Tạ Chỉ Hủy, "Ai đó?"

"Con."

"A, Thập Thất hả, vào đi."

Được người bên trong cho phép, Hạ Thập Thất đẩy cửa đi vào.

Sau khi vào phòng, vì tránh cho ánh mắt mình không nhìn thấy những hình ảnh không thuần khiết, cô liền cố tình lảng tránh, sau đó mới nhìn lướt qua trên giường.

Hạ Duyên Bân ăn mặc một thân quần áo ở nhà thoải mái, đang dựa ở trên giường xem báo chí. Mà Tạ Chỉ Hủy đang từ trên giường đi xuống.

Bà đi đến trước mặt Hạ Thập Thất, ngồi xuống, hỏi: "Không phải con đang đi tuần ở KTV sao? Sao lại trở về rồi?"

"Mới vừa bị Tịch lão gia tử gọi đi nói chuyện, thuận tiện liền trở về." Hạ Thập Thất gác hai chân lên bàn trà, lười nhác dựa vào ghế sofa.

----------

Shmily: Khuyến mại thêm một chương cho tròn chương! // tròn chương edit, tung hoa~

Truyện Chữ Hay