Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

chương 164: đi một bước liền mất chân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mà Tử Dạ tự nhiên là mang theo Nhạc Thiên Tuyết đã đi ra khỏi Dạ thành. Thuyền hoa kia là đi xuôi dòng nước. Cho nên tốc độ cũng là rất nhanh.

Hắn suy nghĩ một chút. Đã nói: "Chiến Liên Thành nhất định là sẽ đuổi theo đến đây. Ta biết rõ hắn và Thời Ngọc có ân oán. Liền đem tin tức báo cho Thời Ngọc. Nhìn hắn như thế nào lựa chọn."

Hắn vừa nói như vậy. Một Nhạc Cơ chính là lên tiếng. Lập tức phải rồi.

Tử Dạ lúc này mới đi nhìn xem Nhạc Thiên Tuyết. Lúc này đây tiếc nuối nhất đấy. Chính là không có lấy được băng linh hồn châm. Nếu không phải có Chiến Liên Thành quấy rối. Vậy làm sao sẽ biến thành như vậy.

Cho nên. Tử Dạ trong lòng lại là mắng Chiến Liên Thành nhiều lần. Lúc này mới cảm thấy thư thái một chút.

Hắn cho sửa sang tóc xõa trên chán cho Nhạc Thiên Tuyết một chút. Ánh mắt cũng rất ôn nhu.

Một bên Nhạc Cơ nhìn. Chính là có chút đố kỵ rồi. Nhịn không được nhẹ giọng hỏi: "Vì cái gì Hà công tử đối với cô nương này sao lại quan tâm như thế ."

Tử Dạ Tâm tình coi như không tệ. Liền cũng nói: "Bởi vì. Nàng là một người rất quan trọng."

Nhạc Cơ không hiểu. Đành phải là lẳng lặng đứng ở một bên.

Tử Dạ cười không ra tiếng cười. Lại là sờ lên mặt Nhạc Thiên Tuyết.

Thuyền nhẹ nhàng trôi trên dòng sông. Đây đã là đã đến Thanh châu. Thuyền hoa là muốn dừng lại để thêm một chút đồ vật. Nhạc Thiên Tuyết đã sớm là tỉnh lại. Bất quá Tử Dạ thế nhưng là lo lắng cho nàng. Dùng dây cung tuyến trói buộc lấy nàng.

Như vậy. Nhạc Thiên Tuyết coi như là muốn tìm cơ hội chạy trốn. Vậy cũng là không thể nào. Coi như là nàng nhảy xuống sông. Tử Dạ cũng có biện pháp đem nàng túm trở về.

Bất quá thuyền hoa hôm nay lại dừng lại thêm trong chốc lát. Có một người đến bẩm báo tin tức. Tử Dạ nghe xong cái kia sắc mặt chính là trầm xuống.

Hắn suy nghĩ một chút. Vậy đem chân tay Nhạc Thiên Tuyết đều cho buộc chặt lại. Sai người giám sát nàng.

Nhạc Thiên Tuyết có chút giận."Làm gì đó. ."

"Ta muốn đi ra ngoài làm ít chuyện. Ngươi không an phận như vậy. Làm như vậy để ngươi không thể chạy trốn. Sau khi xong việc. Hãy cùng ta trở về lương Tấn quốc." Tử Dạ cười. Chính là rời đi.

Nhạc Thiên Tuyết sắc mặt xanh mét. Cái này Tử Dạ nhìn qua ngược lại là vô hại. Nhưng mà hắn thật sự rất khó đối phó.

bên cạnh còn có người gác. Nhạc Thiên Tuyết muốn đi. Cũng là không có khả năng. Bất quá bây giờ Chiến Liên Thành cũng biết nàng là ở trong tay tử Dạ. Vậy ngoan ngoãn đợi chút đi. Chiến Liên Thành nhất định sẽ đến cứu mình.

đến buổi tối. Tử Dạ còn chưa trở về.

Nhạc Thiên Tuyết cũng là kì quái. Đã nói: "Tử Dạ đi làm cái gì. Như thế nào lâu như vậy cũng chưa trở về."

"Công tử đi làm cái gì cái đó là chúng ta có thể hỏi sao. Cô nương tốt nhất cũng là đừng hỏi nữa. Công tử võ công cao cường. Sẽ không xảy ra chuyên gì." Nhạc Cơ nói ra. Nhạc Thiên Tuyết nhớ rõ nàng hình như tên là lương ngọc.

Bởi vì Tử Dạ đối với Nhạc Thiên Tuyết đặc biệt không giống vậy. Cho nên lương ngọc đối với Nhạc Thiên Tuyết cũng là một mực cung kính.

Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày. Lương Tấn quốc mặc dù là tiểu quốc. Bất quá thực lực thế nhưng là không thể khinh thường. Cũng không biết Tử Dạ phải đi làm cái gì.

Như vậy lại là đợi đến nửa đêm. Tử Dạ rút cuộc trở về. Trên người hắn còn có vết máu. Nhạc Thiên Tuyết còn tưởng rằng hắn là bị thương. Nhưng lại tay của hắn giơ lên. Cởi bỏ trói buộc cho Nhạc Thiên Tuyết. Chính là nói: "Nhanh nên. Cứu người."

Nhạc Thiên Tuyết thật lâu đều không động đậy. Tay chân đã bị tê dại. Nàng đứng lên. Khi đứng nên chân đứng khỗng vững có chút liêu siêu sít ngã.

Lương ngọc tựu vội vàng đỡ lấy nàng. Tử Dạ cũng là sốt ruột. Vội vàng liền đem nàng ôm lấy.

Đem nàng đến một gian phòng khác. Ánh nến chập chờn. Nhạc Thiên Tuyết ngửi được một mùi máu tươi. Rất là dày đặc. Xem ra người bị thương cũng là nghiêm trọng.

Lúc này nàng đã là khôi phục lại. Nàng cũng là chưa thấy Tử Dạdáng vẻ khẩn trương như vậy. Vậy có chút kỳ quái. Đến tột cùng là người nào bị thương. Rõ ràng lại để cho Tử Dạ sốt ruột như vậy.

Nhạc Thiên Tuyết đi tới giường trước mặt. Đó chính là trông thấy lão đầu một thân toàn là máu. Cái kia đã là ngất đi.

rên mặt cũng là tràn đầy máu. Nhạc Thiên Tuyết biết rõ thương thế của hắn nghiêm trọng. Chính là đã nghĩ ra biện pháp chữa trị.

Nàng cũng không động thủ. Liền nhìn Tử Dạ.

"Ngươi làm sao lại không cứu người. Nhanh lên." Tử Dạc ũng là nổi giận đứng dậy.

Trên thuyền này. Cũng chỉ có Nhạc Thiên Tuyết có y thuật. Hơn nữa hắn đã sớm nghe nói y thuật của nàng cao siêu. Người bình thường không thể so sánh với nàng.

"Muốn ta cứu người có thể được. Nhưng mà ta có một yêu cầu. Ta phải rời khỏi chỗ này." Nhạc Thiên Tuyết nói."Muốn ngươi thả ta ra."

Tử Dạ sắc mặt cứng đờ. Nhìn chằm chằm vào Nhạc Thiên Tuyết. Lăng lệ ác liệt vô cùng.

thời điểm Lúc này. kiều mị của Hắn cũng là tiêu tan không ít.

Hắn lại nhìn nhìn Nhạc Thiên Tuyết. Cũng là nhịn không được. Chỉ có nói ra: "Tốt. Ngươi có thể cứu sống hắn. Ta sẽ tha cho ngươi."

Nhạc Thiên Tuyết cười cười. Chính là lập tức lại để cho lương ngọc giúp cở bỏ quần áo của lão đầu. Mà nàng cũng chính bắt đầu bắt mạch cho lão, .

Mạch này còn một chút. Nàng cũng là biết rõ lão nhân này nội công thâm hậu .

Nàng thi châm trước cho hắn cầm máu. Sau đó chính là chứng kiến vết thương trên người hắn. Những vết thương này bị không giống như vét chém do kiếm bình thường. Hơn nữa nhưng vết thương này đều là do trúng ám khí.

Nhạc Thiên Tuyết nhìn nhìn ám khí. Chính là có chút kinh sợ rồi. Nói: "Ám khí kia không chỉ có là mang độc. Hơn nữa còn có móng vuốt (móc). Kẹp vào thịt. Nếu là đem ám khí cho đẩy ra. Cái kia tất nhiên sẽ mất máu quá nhiều đấy."

Hiện tại người này đã là mất máu nghiêm trọng rồi. Tiếp tục như vậy. Vậy khẳng định là không được.

Nhạc Thiên Tuyết vốn cũng là đang nghiên cứu lấy công cụ truyền máu. Nhưng nơi đây thủy chung đều là Cổ Đại. Cũng không phải là dễ dàng như vậy,

Tử Dạ nói: "Không có máu. Vậy làm sao bây giờ."

Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ một chút. Cầm ra đan dược trên người mình. Lúc này đây đi ra ngoài vì để bảo đảm.... Nàng cũng là mang theo không ít đan dược. ,

Nàng vốn là cho lão đầu ăn... Một viên mạnh mẽ tâm đan. Sau đó cái này vừa nhìn. Chính là nhìn thấy tướng mạo hắn. Nàng sững sờ. Lại là nhìn kỹ. Nàng liền hoàn toàn kinh sợ rồi.

Cái này...

Là trí đại sư. .

Nhạc Thiên Tuyết lúc này đã là sợ ngây người. Tay cũng là có chút điểm run rẩy. Nàng nhìn Tử Dạ. Cũng không biết Tử Dạ tại sao phải cứu trí đại sư trở về. Hai người là quan hệ như thế nào. Vì cái gì Tử Dạ liền khẩn trương như vậy.

Tử Dạ không biết nàng là đang suy nghĩ gì. Nhíu mày hỏi: "Thế nào."

Nhạc Thiên Tuyết rủ xuống con mắt. Vẫn cảm thấy đây không phải là làm cho Tử Dạ biết rõ được. Hay vẫn là yên lặng theo dõi diễn biến rồi hãy nói.

Nàng chính là nói."Cho ta một cây tiểu đao sắc bén. Ta lấy ra một cái ám khí. Ngươi liền lập tức bôi thuốc luôn."

Cái này cũng phải có chút ít công phu. Nhạc Thiên Tuyết cũng là nhàn rỗi không kip bôi thuốc. Vì để ngừa mất máu quá nhiều. Cho nên Nhạc Thiên Tuyết nhất định phải khống chế tốt thời gian. Ám khí có độc. Nếu là trễ một chút. Vậy cũng là không được.

Nhạc Thiên Tuyết như vậy ngưng trọng. Tử Dạ cũng là đến hỗ trợ.

cây đao tại trong tay Nhạc Thiên Tuyết cũng là dị thường linh hoạt. Nàng hầu như trong nháy mắt liền đem một mũi ám khí lấy đi. Hơn nữa chảy máu cũng là rất ít.

Nàng lại là ngược lại đi làm cho những ám khí khác lấy ra. Tử Dạ vội vàng bôi thuốc. hắn Nhìn thấy miệng vết thương hiện ra màu đen. Cũng là sốt ruột. Không biết thuốc này của Nhạc Thiên Tuyết dùng có tốt không.

Bất quá trong nháy mắt. máu đen ít đi không ít. Hắn liền nhẹ nhàng thở ra.

Mà lúc này. Nhạc Thiên Tuyết đã là đẩy ra vài mũi ám khí rồi. Bất quá cái cuối cùng. Ngược lại là làm khó Nhạc Thiên Tuyết.

Nàng nhìn xem. Cái mũi ám khí kia lại là ở bụng Trí đại sư. Nhưng lại tổn thương đã đến nội tạng.

Cái này...

Tay của nàng ngừng lại một chút. Hơn nữa cái trán cũng là đầy mồ hôi lạnh.

Tử Dạ trông thấy nàng như vậy. Hỏi: "Ngươi còn không ra tay."

Nhạc Thiên Tuyết lại nhìn nhìn. Nói: "Đây không phải đơn giản như vậy. phải xem kỹ."

Nàng đo thoáng một phát. Nàng mân khẩn bờ môi. Liền mãnh liệt chích đao. Đó chính là đem mũi ám khí cho lấy đi.

Cái này trong chốc lát. Nhạc Thiên Tuyết tựu vội vàng bỏ ra thuốc bột. Lại là thi châm. Đem máu cho ngừng.

Nàng thở phì phò. Trông thấy những địa phương khác cũng là không có chảy máu rồi.

Nàng lại là bắt mạch. thấy trí đại sư mạch đập tuy rằng vẫn là suy yếu. Bất quá cũng là tốt hơn nhiều. Độc tố cũng lưu lại một chút.

Tử Dạ càng là sốt ruột. Hỏi: "Thế nào."

"Tạm thời không có chuyện gì." Nhạc Thiên Tuyết nói."Bất quá muốn xem hắn đêm nay có phát sốt không."

Nhạc Thiên Tuyết lại là nhìn nhìn đan dược. Đem vài khối đan dược đều trộn lại cùng một chỗ. Dùng nước cho hòa tan. Rồi cho Trí đại sư uống cái này vào.

Lương ngọc lúc này đã là đem trí đại sư mặt lau sạch sẽ. Nhạc Thiên Tuyết lại là nhìn nhìn. thấy trí đại sư mặt cũng là có vết thương.

Nàng ngược lại là kinh ngạc. Vì cái gì trí đại sư võ công cao như vậy lại bị thương nghiêm trọng như vậy.

Nàng hỏi: "Hắn làm sao lại bị thương thành như vậy."

Tử Dạ cũng là không nói. Vẻn vẹn là nói: "Không nên nhiều chuyện như vậy."

Nhạc Thiên Tuyết cũng là tức giận. trí đại sư dù gì cũng là sư phụ của nàng đây. Bất quá việc này nàng không muốn cho Tử Dạ biết rõ. Bởi vì không biết Tử Dạ cùng trí đại sư quan hệ như thế nào.

Đêm nay. Nhạc Thiên Tuyết cũng là canh giữ ở trước giường trí đại sư. thấy trí đại sư mê man. Có đôi khi ngược lại sẽ nói mớ vài câu. Bất quá nàng cũng là nghe không được.

Tử Dạ cũng là cùng nàng. Chẳng bằng nói là hắn lo lắng cho trí đại sư. Nhất định là muốn lưu lại nhìn xem.

Nhạc Thiên Tuyết nói: "Ngươi có thể đi nghỉ ngơi. Ngươi cùng ta giao dịch. Ta tất nhiên sẽ đem người trị hết bệnh. Sẽ không đào tẩu. Ngươi có thể yên tâm."

Bởi vì Tử Dạ cũng là tiêu hao nội lực quá nhiều. Cho nên Nhạc Thiên Tuyết trông thấy sắc mặt hắn có chút tái nhợt. Cái kia cũng là có chút điểm đau lòng cho hắn.

. . . ,. Nàng làm gì vậy đau lòng cho hắn đây. Hắn không phải một mực nhốt nàng sao. Làm gì lại lo lắng cho hắn.

Sau khi Tiêu trừ cáiý tưởng này. Tử Dạ liền chậm rãi từ từ nói: "Tiểu mỹ nhân. Ngươi quá đơn thuần rồi. Ta hiện tại muốn đổi ý rồi."

Nhạc Thiên Tuyết sững sờ. Trừng mắt Tử Dạ.

Tử Dạ nở nụ cười một tiếng."Ngươi đừng đi. Ngoan ngoãn ở tại chỗ này. Dù sao ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi."

"Ngươi lại có thể như thế hèn hạ vô sỉ." Nhạc Thiên Tuyết mắng.

"Ngươi mắng ta. Vậy cũng không sao. Dưới gầm trời này nhưng lại nhiều người mắng ta rồi. Mắng ta giết cha đoạt vị. Nhưng này có cái gì quan trọng. Tự chính mình cao hứng là tốt rồi. Ta mới mặc kệ người khác nói như thế nào. Thấy thế nào ta đây cũng chỉ vì ta." Tử Dạ nói qua. Chính là cười đến càng cao hơn.

Nhạc Thiên Tuyết đứng lên. Nói: "Thật sự là người không biết xấu hổ. Vô địch thiên hạ."

Nàng đi ra ngoài. Lúc này nàng cũng là nổi giận. Nàng còn tưởng rằng Tử Dạ ít nhất là một cái chính nhân quân tử. Không thể tưởng được liền lật lọng rồi.

Tử Dạ hé mắt. Tay của hắn bắn ra. Cái kia chính là dùng dây cung tuyến đem hai chân của nàng cho níu lại.

Nàng bị siết lại đau nhức. Quay đầu lại nhìn xem Tử Dạ. Thấy hắn như cũ là bộ dạng cười mỉm. Vậy càng thêm nổi giận.

Nàng hừ một tiếng."Tiểu nhân."

"Ta chính là tiểu nhân. Vậy như thế nào." Tử Dạ nói qua."Tốt rồi. Ngươi lại đi một bước. đôi chân kia sẽ không còn. Cho nên. Ngươi còn muốn đi à."

Truyện Chữ Hay