Hiện nay. Ngọc Cô Hàn coi như là không có nhiều người ủng hộ. Cũng không dám tùy tiện đắc tội Chiến Liên Thành.
Vấn đề này cũng không thể tiết lộ ra ngoài...
Hắn mím môi. Chính là quay người lại đến bên người Trần công công."Trần công công. Làm phiền ngươi đi thông truyền một tiếng."
Trần công công có chút do dự."Thế nhưng là Hoàng Thượng... Hoàng Thượng hiện tại đang tức giận. Thái tử điện hạ hay vẫn là đợi lát nữa thì tốt hơn a."
Ngọc Cô Hàn nhẹ nhàng lắc đầu. Nói: "Cái này không có gì đáng ngại. Kính xin Trần công công đi một chuyến."
Trần công công cái này không có biện pháp. Chính là lập tức đi vào thông báo.
Chỉ chốc lát sau. Trần công công liền đi mời người rồi.
Ngọc Cô Hàn tiến vào ngự thư phòng. Trông thấy lão Hoàng Đế mặt mũi tràn đầy phẫn nộ. Mà Chiến Liên Thành như cũ là bộ dáng khoan thai tự đắc.
Hắn cũng là ổn định. Trước tiên liếc mắt nhìn Chiến Liên Thành. Cái kia ánh mắt mang theo ánh hào quang khác. Ngọc Cô Hàn đã là biết phải làm sao.
Lão Hoàng Đế thấy Ngọc Cô Hàn đến. Cũng là không giấu giếm. Nói thẳng: "Hôm nay chuyện xảy ra tại thiên kim lầu. Ngươi cũng đã biết rồi."
Vấn đề này huyên náo lớn như vậy. Ngọc Cô Hàn như thế nào lại không biết. Hiện ở kinh thành dân chúng đều là truyền tai nhau. Nhạc Thiên Tuyết cùng Chiến Liên Thành đã là gạo nấu thành cơm. Hắn càng là cảm thấy không nể mặt đây.
Nếu là có thể. Hắn còn muốn giết Nhạc Thiên Tuyết nữa cơ.
Thế nhưng là hết lần này tới lần khác chính lfa vì thân phận cảu nàng. Căn bản là giết không được.
Hắn nói ra: "Nhi thần đã biết. Cho nên mới tiến cung tìm phụ hoàng."
Lão Hoàng Đế ngược lại là muốn nghe một chút Ngọc Cô Hàn nói cái gì. Dù sao lấy Nhạc Thiên Tuyết cũng là Ngọc Cô Hàn mà.
"Vậy ngươi cảm thấy như thế nào. Trước tiên cứ nói ra đi" lão Hoàng Đế hỏi.
Ngọc Cô Hàn đã nói: "Nếu như chiến Vương gia ưa thích Thiên Tuyết. Vậy liền tặng cho chiến Vương gia rồi. Về phần người làm Thái Tử Phi. Nhi thần đã có lựa chọn khác rồi"
Lão Hoàng Đế còn tưởng rằng Ngọc Cô Hàn sẽ tức giận. Sẽ phải cầu xin trừng trị Nhạc Thiên Tuyết. Không nghĩ đến Ngọc Cô Hàn còn có thể giúp người khác hoàn thành ước vọng.
Hắn đã cảm thấy không đúng. Chiến Liên Thành cũng là một bộ dạng tin tưởng tràn đầy.
Chiến Liên Thành lúc này đã nói: "Thái tử điện hạ thật đúng là người rất đại nghĩa."
Lão Hoàng Đế trừng mắt với Chiến Liên Thành. Những năm này. Hắn một mực bị Chiến Liên Thành kiềm chế. Hắn đã là chịu đựng Chiến Liên Thành đủ rồi.
"Chiến Vương. Ngươi đây là cướp đoạt của người khác. Ngươi rõ ràng còn dám nói lời này." Lão Hoàng Đế nói."Ngươi làm ra chuyện như vậy. làm suy đồi đạo đức."
Nhưng mà Chiến Liên Thành hoàn toàn chính là không quan tâm. Người khác nói như thế nào. Hắn căn bản chính là không sao cả.
Tuy rằng hắn có biện pháp khác tốt hơn. Bất quá cũng chỉ có cái biện pháp này. Mới có thể làm cho người trong thiên hạ biết. Nhạc Thiên Tuyết là nữ nhân của hắn.
Hoàng Đế lúc trước đều muốn tách hai người bọn họ ra. Còn không có dễ dàng như vậy đâu.
Hắn đã nói: "Lưỡng tình tương duyệt như thế nào lại là suy bại đạo đức(tình cảm đã cso từ trước). Thái Tử. Trước ngươi cũng đã biết bổn vương đã sớm thích Nhạc Thiên Tuyết. Người Lại chặn ngang một cước như vậy. Thái Tử mới là người vô lý thì đúng hơn
Ngọc Cô Hàn trong bụng đầy lửa giận. Nhưng bây giờ cũng là tức giận không được.
Hắn đành phải nói: "Là Bổn cung không đúng. Hiện tại sẽ thành toàn cho chiến Vương gia rồi. Phụ hoàng. Xin mời người huỷ bỏ hôn ước ạ."
Lão Hoàng Đế hé mắt. Trên mặt hắn nộ khí đã là biến mất.(tức giận đã biến mất)
Mà Ngọc Cô Hàn bây giờ nói những lời này. Trước tiên rõ ràng thấy rõ là lời lừa dối.
Hắn biết tính tình đứa con trai này của mình. Hắn làm sao sẽ đơn giản như vậy mà buông tha Nhạc Thiên Tuyết đây.
Lão Hoàng Đế nhưng lại không đáp ứng. Ngược lại là nói: "Chiến Vương. Ngươi lui xuống trước đi."
Chiến Liên Thành nhìn nhìn lão Hoàng Đế. Liền chắp tay."Vậy nhi thần xin cáo lui."
Truy tinh phụ giúp Chiến Liên Thành rời đi. Hắn như cũ đã biết trước sẽ bầy ra bộ dạng này.
Đám người rời đi. Lão Hoàng Đế chính là trầm mặt."Ngươi làm cái gì vậy. Trước ngươi không phải nói đã tra rõ ràng thân phận của Nhạc Thiên Tuyết. Nhất định muốn kết hôn với nàng ta sao. ."
Ngọc Cô Hàn sắc mặt cũng là không được tốt. Nói: "Phụ hoàng. Thế nhưng là hiện nay nàng cùng chiến Vương đã truyền ra loại chuyện như vậy. Nàng tại sao có thể trở thành thái tử phi. Thế mặt mũi nhi thần sẽ ở đâu."
Lão Hoàng Đế hừ một tiếng."Vậy cũng không cần phải thành toàn. Chiến Liên Thành cho rằng trẫm không dám động đến hắn. Làm càn như vậy. Đúng lúc là có thể mượn một cơ hội này trừng trị hắn."
Ngọc cô Hàn đang bị Chiến Liên Thành uy hiếp nếu không thành toàn cho hắn mà để cho Chiến Liên Thành bị phạt. Bí mật của hắn đoán chừng cũng sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
Hắn tựu vội vàng nói: "Phụ hoàng trước không nênphẫn nộ. Vẻn vẹn chỉ là một Nhạc Thiên Tuyết mà thôi. Chiến Vương đã nhận được nàng vậy thì như thế nào."
"Nàng..." Lão Hoàng Đế muốn nói lại thôi. Cuối cùng vẫn là thở dài. Không muốn nói thêm.
Nhạc Thiên Tuyết đâu chỉ chẳng qua là đơn giản như vậy. Lão Hoàng Đế tự nhiên là có ý định khác.
Hắn luôn luôn liền đối với Nhạc Thiên Tuyết có một dạng sủng ái khác. Đó là không đồng dạng như vậy.
Bằng không thì hắn thời điểm lúc trước phát hiện Nhạc Thiên Tuyết là quỷ y. Liền trực tiếp đã muốn mạng của nàng. Ở đâu còn có thể tốn công tốn sức làm cho nàng cùng Chiến Liên Thành đoạn tuyệt quan hệ như vậy.
Bây giờ nhìn đến. Đây hết thảy vẫn là thất bại trong gang tấc rồi. Không thể tưởng được Chiến Liên Thành lại là tha thứ cho Nhạc Thiên Tuyết.
Ngọc Cô Hàn thấy lão Hoàng Đế dao động rồi. lại tiếp tục nói: "Nhạc Thiên Tuyết trong tay có hay không có vật kia vẫn còn chưa biết(vật àm ngày sinh nhật tuổi nên chùa được trao lại). Hơn nữa phụ hoàng cũng là biết rõ đấy. Năm đó Đồng Thiên Trường cũng chính là võ công cao cường một chút mà thôi. Cũng không có chỗ nào hơn người. Vật kia khả năng đã sớm thất lạc. Hiện tại nhi thần cẩn thận suy nghĩ một chút. Nếu là Nhạc Thiên Tuyết trong tay không có vật kia. Vậy vị trí thái tử phi thật là tiện nghi cho nàng."
Lão Hoàng Đế cũng là công nhận như vậy. Liền cũng là gật đầu. Cái này thật đúng là nói rất đúng đây.
Ngọc Cô Hàn tiếp tục nói: "Chúng ta Hoàng thất Ngọc gia không thể mất mặt như vậy. Nếu như Nhạc Thiên Tuyết không quý trọng cơ hội này. Vậy sau này tìm cơ hội thu phục nàng cũng là không sao. Về phần chiến Vương Gia kia là khó giải quyết hơn. Phụ hoàng không thể bởi vì tức giận một chút mà tùy tiện động thủ a."
Lão Hoàng Đế nói: "Ngươi nói được không bỏ qua. Chiến Vương người nọ tâm tư kín đáo. Hơn nữa hắn mỗi một lần đều có biện pháp giải vây. Nếu là lúc này đây ép hắn. Giang sơn kai của trẫm chính là khó giữ được."
Hắn vẫn còn là đang do dự. Nhưng mà Trần công công liền tại bên ngoài hô: "Hoàng Thượng. Thám tử tám trăm dặm bẩm báo."
Lão Hoàng Đế nhíu mày. Chính là nói: "Truyền."
Thám tử kia phong trần mệt mỏi. Lập tức đi vào ngự thư phòng.
Hắn quỳ xuống đến đã nói: "Tham kiến Hoàng Thượng. Lương Tấn quốc Bát hoàng tử giết cha đoạt vị. Tại mấy ngày trước đây đã đăng cơ trở thành Quốc vương lương Tấn quốc."
Lão Hoàng Đế biến sắc. Hắn luôn luôn nghi kị Bát hoàng tử Tử Dạ. Hiện tại rõ ràng là hắn đã làm hoàng đế.
Hiện nay. Tay của hắn cũng là có chút điểm mà run rẩy.
Ngọc Cô Hàn cũng là có chút điểm kinh ngạc. Đã nói: "Phụ hoàng. Tử dạ là một người điên cuồng bây giờ nên ngôi quốc vương đúng là khó giải quyết. Lúc trước hắn thường xuyên mang binh xâm chiếm. Cũng là quân đội của chiến Vương ngăn cản. Tuy rằng nhi thần không muốn khuyếch đại công lao chiến Vương. Nhưng lại tựa hồ cũng chỉ có chiến Vương mới có thể chống đỡ được Tử Dạ này."
Lão Hoàng Đế vẫy vẫy tay. Việc này hắn tự nhiên là biết rõ đấy.
Lúc trước hắn phái qua thân tín của mình đi đánh giặc. Nhưng lại mỗi một lần đều là bị Tử Dạ tiêu diệt. Tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Có thể ép được Tử Dạ đấy. Cũng chỉ có Chiến Liên Thành mà thôi.
Lão Hoàng Đế khẽ cắn môi. Cũng là tức giận. Như thế nào mà chính hắn lại không đào tạo ra một chiến thần giống như Chiến Liên Thành vậy .
Hắn lại để cho thám tử kia lui ra. Tâm tình cũng là trầm xuống. Nếu như Tử Dạ làm Hoàng Đế. Vậy hắn nhất định là rất nhanh lại đến xâm chiếm.
Nếu là ở lúc này cùng Chiến Liên Thành cãi nhau mà trở mặt. Cái kia toàn bộ Thiên Long Quốc cũng sẽ gặp nguy hiểm rồi.
Lão Hoàng Đế đành phải nhịn xuống sự khó chịu này. Nói: "Tốt. Lúc này đây hãy bỏ qua cho Chiến Liên Thành."
Ngọc Cô Hàn nhẹ nhàng thở ra. May mắn là đột nhiên có việc của Tử Dạ này phát sinh. Bằng không thì Chiến Liên Thành còn thật là khó khăn thoát khỏi một kiếp này đây.
Lão Hoàng Đế nhìn lại Ngọc Cô Hàn: "Vậy ngươi nhìn trúng ai mới là Thái Tử Phi đây."
Thái Tử Phi nhất định là phải lập. Một người như Mộc Nhu cũng đã đủ mất mặt rồi. Đừng xuất hiện một người như vậy nữa.
Ngọc Cô Hàn đã là nghĩ kỹ. Đã nói: "Nhi thần nhìn trúng dương Nịnh. Thêm nữa phải tiến hành nhanh hơn một chút. Phụ hoàng cảm thấy thế nào."
Lão Hoàng Đế nhíu mày."Dương Nịnh à. Là con gái thừa tướng... Trẫm không phải không ưa thích nàng. Chỉ có điều phải thừa tướng luôn luôn là ủng hộ Nhị đệ của ngươi."
"Vì như vậy nhi thần mới phải lôi kéo thừa tướng. Nhi thần nghĩ đến. Thừa tướng nhất định là thấy rõ thế cục. Về sau hắn chính là quốc cữu rồi."
Lão Hoàng Đế gật đầu."Đây cũng là không sai..."
Vì toàn bộ đại cục. Phải là củng cố toàn bộ triều đình. Hiện tại khiến cho Chiến Liên Thành kiêu ngạo vài ngày. Đợi tiêu diệt lương Tấn quốc. Lại bỏ Chiến Liên Thành.
Nhưng tâm tư lão Hoàng Đế như vậy. Chiến Liên Thành cũng không phải là không biết.
Hắn xuất cung. Truy tinh liền đến bẩm báo."Vương gia. Xào quyệt kia của thái tử xử trí thế nào."
"Không cần sốt ruột. Đợi hoàng thượng hạ chỉ rồi hãy nói." Chiến Liên Thành nói ra."Hiện nay liền đi áp chế lời đồn đại kia xuống. Cũng không cho truyền đi nữa."
Truy tinh nghe xong. Bất quá trong lòng cũng là phiền muộn. Lời đồn này chính là Chiến Vương gia bắt họ truyền đi. Hiện tại muốn áp chế xuống. Cũng không biết Chiến Liên Thành trong nội tâm nghĩ cái gì.
Hắn sau đó liền đi phủ tướng quân rồi. Chẳng qua là hắn tiến vào. Trước bị Nhạc Hòa ngăn cản lại.
Nhạc Hòa cũng là thở phì phì đấy. Hắn nuôi nhiều con nhiều năm như vậy giờ giờ tự nhiên con mình lại bị người khác mang đi mất(ý là chưa cưới hỏi theo không về nhà chồng). Chưa về nhà chồng đã bị đồn thất tiết. Hắn làm sao sẽ không tức giận.
Chiến Liên Thành nói: "Nhạc Tướng Quân."
Ai biết Nhạc Hòa cũng là không muốn để ý tới Chiến Liên Thành. Cũng đừng quá mức."Chiến Vương gia trước là nên về đi."
Chiến Liên Thành nhíu mày. Nói: "Chuyện hôm nay. Bổn vương đều muốn cùng Nhạc Tướng Quân giải thích một phen."
Nhạc Hòa nhưng là cười lạnh liên tục. Tịnh không để ý."Cái này không có cái gì phải giải thích đấy. Chiến Vương gia. Xin mời."
Chiến Liên Thành bị người đuổi đi. Còn là lần đầu tiên. Chỉ có Nhạc Hòa đang tức giận người không sợ chết mới dám làm như vậy.
Nhạc Hòa lập tức liền đi tìm Nhạc Thiên Tuyết. Thấy Nhạc Thiên Tuyết đang trong phòng luyện dược. Hắn cũng là đợi Nhạc Thiên Tuyết làm xong. Nhìn thấy Nhạc Hòa ở bên ngoài đợi đã lâu. Nàng cũng là kinh ngạc."Cha. Ngươi đến tại sao không gọi con."
"Bảo ngươi có cái gì hữu dụng. Ngươi đều cứ một mình mà tiến vào(mù quáng theo chiến Liên Thành). Khuyên cũng không khuyên giải được ngươi."
"Cha. Ngươi nói cái gì vậy. Hôm nay người nói chuyện thật lạ." Nhạc Thiên Tuyết không khỏi bật cười. Việc hôm nay vừa xảy ra. Nhạc Hòa liền lập tức từ quân doanh phía tây núi trở về. Nàng như thế nào lại không biết tâm tư của Nhạc Hòa.
Nhạc Hòa sau khi quay đầu. Hừ một tiếng."Cha nói mọi chuyện như vậy vẫn còn chưa rõ ràng. Hiện tại cũng biến thành như vậy. Vì cái gì ngươi còn muốn tới gần Chiến Liên Thành. Lúc này đây hắn thế nhưng là đem ngươi hại cho thê thảm. Đừng nói ngươi về sau danh dự bị hao tổn. Hoàng Thượng cũng nhất định sẽ trách phạt ngươi."
Người làm cha. Tự nhiên là khẩn trương lo cho Nhạc Thiên Tuyết.
Hiện tại hắn đã là vô cùng thù hận Chiến Liên Thành rồi. Coi như là Nhạc Thiên Tuyết thật là muốn gả cho Chiến Liên Thành. Hắn cũng là không đáp ứng đấy.
Nhạc Thiên Tuyết liền chỉ có nói ra: "Đoán chừng Hoàng Thượng sẽ không trách phạt con. Hắn sẽ xử lý tốt."
. . .