Quỷ Y Quận Vương Phi​

chương 218: quân tây tuyết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong cung Đan Dương một mảnh tĩnh mịch, tất cả thái giám cùng cung nữ đều lui xuống, ngoại trừ thái hoàng thái hậu đang âm trầm, còn có vài người Tần gia. Lão đại Tần Mộc, lão nhị Tần Phong, Tần Dục Thành, hai người kia đứng, còn hắn thì quỳ.

Thái hoàng thái hậubốc hỏa chỉ vào Tần Dục Thành mắng lớn: “Tần Dục Thành, khốn khiếp, ngươi thế nhưng không giết nữ nhân kia, còn giấu nàng ở Tần gia, bây giờ nữ nhân kia chạy, ngươi muốn hại chết cả nhà sao.”

Thái hoàng thái hậu chỉ cần nghĩ tới chuyện này, đã thấy đau thắt tim, không ngờ lại xảy ra ngoài ý muốn. Tuy rằng hoàng hậu trẻ tuổi, nhưng rất thông minh, bà phải hi sinh thân mình mới có cơ hội đẩy ả vào chỗ chết, nếu ả phòng bị, không ai có thể ra tay được. Nhưng cơ hội trời cho duy nhất, đã phá hủy trong tay tiểu tử Tần Dục Thành.

Trong điện còn có hai người khác, sắc mặt cũng khó coi, xám như tro tàn, lão đại Tần gia phụ thân của Tần Dục Thành trước mắt bị thái hậu gọi về, tạm thời chưa đảm nhiệm chức vụ gì quan trọng, còn phải chờ hoàng thượng khải hoàn trở về định đoạt.

Lão nhị là thượng thư bộ hình, lúc này mặt hai người xám ngắt, hết nhìn thái hoàng thái hậu lại nhìn Tân fDucj Thành. Không biết nên nói gì mới tốt, khóe miệng run run, cả người lạnh lẽo. Hoàng hậu thế nhưng không chết, chờ đợi Tần gia sẽ là vạn kiếp bất phục. Vốn dĩ ban đầu bọn họ không đồng ý, nhưng thái hoàng thái hậu cố chấp, chuyên quyền độc đoán, khiến Tần gia lâm vào cục diện như bây giờ.

Lại nhắc tới Tần Dục Thành, nếu thái hoàng thái hậu đã quyết định làm chuyện như vậy, tất nhiên sẽ thành công, sao hắn lại lén lút cứu hoàng hậu, hoàng hậu không chết, cả Tần gia sẽ chết.

Thái hoàng thái hậu mắng Tần Dục Thành xong, liền mắng phụ thân hắn Tần Mộc: “Tần Mộc, ngươi nhìn xem đứa con tốt của mình, vì một nữ nhân bỏ mặc cả gia tộc, hắn muốn đẩy tất cả vào hố lửa, thật là con cháu tốt của Tần gia.”

Sức khỏe của bà ta đã khôi phục không tệ, nhưng trước đó bệnh thật, nên vẫn có chút suy yếu, thở hổn hển, ánh mắt hung dữ nhìn mọi người trong điện.

Tần Dục Thành nhìn nữ nhân phía trên, không nhịn được bật cười: “Nếu như cuối cùng Tần gia lâm vào vạn kiếp bất phục, không phải lỗi của ta, mà là do một tay thái hoàng thái hậu thúc đẩy. Danh dự trăm năm của Tần gia cũng do ngài hủy diệt, trước đó chúng ta đã không tán thành động tới hoàng hậu, là người cố chấp, mới khiến Tần gia rơi vào cục diện thế này. Thái hoàng thái hậu bất mãn hoàng hậu là nữ nhân can thiệp vào triều chính, vậy người thì kém chỗ nào, chỉ vì một ý niệm mà đảo điên triều chính, động sát khí.”

Tần Dục Thành khiến nữ nhân ngồi phía trên âm trầm vặn vẹo, hơi thở càng đòn dập, chứng tỏ giận không hề nhẹ, Tần Mộc đứng bên cạnh quát Tần Dục Thành: “Câm miệng, chết tiệt, chuyện đã tới nước này, không còn cách để cứu vãn, ngươi nói những lời này để làm gì.”

Tần Mộc hung hăng đá Tần Dục Thành một nhát, chân mày hắn nhăn lại, im lặng một lúc lâu.

Tần Mộc đá xong, nhanh chóng nhìn thái hoàng thái hậu, trong lòng thở dài thật mạnh. Bây giờ ông thật sự hối hận, nhưng trên đời khó nhất là mua thuốc hối hận. Nếu có thể quay trở lại, ông nhất định sẽ ngăn cản thái hoàng thái hậu làm như vậy, sâu hơn hắn có thể bí mật bẩm báo với hoàng hậu ý đồ của thái hoàng thái hậu, để cho nàng đề phòng, như vậy chỉ có mình bà ta gặp chuyện. Tần gia sẽ không sao, nhưng bọn họ bị thái hoàng thái hậu uy hiếp, bắt buộc phải hành động.

“Thái hoàng thái hậu, bây giờ hoàng hậu chưa chết, phải làm thế nào? Nếu nàng đứng ra chỉ tội Tần gia, chỉ sợ gia tộc chúng ta sẽ không có kết cục tốt.”

Thái hoàng thái hậu nhíu mày, bà phải phí công tốn sức mới có cơ hội bắt được nữ nhân kia, không ngờ lại bị hủy. Bây giờ nếu muốn bắt lại chỉ sợ không dễ, thái hoàng thái hậu vuốt mi tâm, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn diệt Tần gia, nữ nhân kia là phượng tinh chuyển thế thật sao? Cho nên mới gặp dữ hóa lành.

“Bản cung đã phái người chặn cửa thành, không có gì bất ngờ chỉ sợ hoàng hậu sẽ tới Đồng Quan tìm hoàng đế, nếu để cho nàng gặp được hoàng thượng, chỉ sợ chúng ta vạn kiếp bất phục, các ngươi lập tức về phủ, sai người đi khắp nơi điều tra, nếu tìm được nhất định phải giết chết ả.”

Tần Mộc cùng Tần Phong nhanh chóng gật đầu nhận lệnh, bây giờ tên đã lên dây không thể không bắn, bọn họ đã không còn đường quay lại, chỉ cần thuận lợi giết chết hoàng hậu, Tần gia sẽ không sao.

“Chúng thần tuân chỉ.”

Thái hoàng thái hậu liếc nhìn Tần Dục Thành đang quỳ, lạnh băng nói: “Kéo nghiệt xúc này ra, đừng để hắn tham dự vào bất cứ chuyện gì, để phòng hắn lại thừa cơ thả người.”

Tần Mộc đi tới túm lấy Tần Dục Thành, hành lễ với thái hoàng thái hậu, rồi rời khỏi cung Đan Dương về phủ Tần quốc công.

...

Sáng sớm tháng tư, sương mù mông lung, không nhìn thấy người đối diện, chỉ nghe thấy tiếng rao văng vẳng của người bán hàng rong, phố lớn ngõ nhỏ bận rộn tấp nập, tình cảnh khác hắn với cửa thành sắp xếp binh lính sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Bốn cửa Lương Thành đều có trọng binh canh gác, hai đội tinh binh đứng hai bên sườn, kiểm tra người ra vào thành, không chừa một ai, xét từ đầu tới chân, ngay cả mặt cũng xem, xác định không có dịch dung mới chịu thả người đi.

Khoảng một lúc lâu sau, dân chúng Lương Thành đều biết chuyện này, không ít người bàn tán, đã xảy ra chuyện gì. Ai cũng lo lắng, Đại Tuyên thật nhiêu tai nạn, Hành Dương thất thủ, hoàng thượng ngự giá thân chinh, vừa đi, đã có tin hoàng hậu bị bệnh, nghe nói trưởng công chúa cũng bị điên, bây giờ mọi chuyện lớn nhỏ trong triều đều do thái hoàng thái hậu quản lý.

Xảy ra chuyện gì vậy, có người nhanh chóng tìm hiểu, cuối cùng nhận được tin, đêm qua có người xông vào cung ám sát thái hoàng thái hậu. Người hạ lệnh truy bắt tặc tử, thái hoàng thái hậu nhìn thấy mặt thích khách, nên sáng sớm đã sai người điều tra.

Việc này vừa truyền ra, mọi người lại nín thở, không ngờ lúc này lại có người ám sát thái hoàng thái hậu, kẻ đứng sau rốt cuộc muốn làm gì.

Cửa thành phía nam, có hai đội tinh binh đứng hai bên, không ngừng kiểm tra dân chúng. Sau khi biết liên quan tới chuyện hành khích thái hoàng thái hậu, dân chúng cũng không phản đối, dù sao bọn họ cũng là người lương thiện, sợ cái gì. Đứng trước cửa thành, là Tần đại nhân, vẻ mặt tiêu điều, tràn đầy lo lắng, chỉ cần nghĩ tới bọn họ dám làm ra chuyện như vậy với hoàng hậu, ông đã toát mồ hôi lạnh. Nhưng chuyện đã tới nước này, trăm ngàn lần không thể để hoàng hậu thoát khỏi Lương Thành, nếu để nàng tới được Đồng Quan, Tân gia chỉ có đường chết.

Nghĩ vậy, Tần Thượng Thư nhói tim, hận không thể chém Tần Dục Thành thành tám mảnh, rảnh rỗi đi cứu hoàng hậu làm gì, cứu nàng chẳng khác nào hại Tần gia. Nếu ngươi không đồng ý với thái hoàng thái hậu, có thể kiên quyết phản đối ngay từ đầu, cũng không nên cứu nữ nhân kia.

Hoàng hậu không phải người thường, thái hoàng thái hậu túc trí đa mưu, tự hại chính mình mới có một cơ hội để giết nàng. Giờ thì tốt rồi, ngươi lại tha cho nàng, Tần thượng thư tuyệt vọng nhìn cửa thành đông nghìn nghịt dân chúng qua lại. Chỉ sợ hoàng hậu cũng nằm trong đó, nhưng không ai biết bây giờ nàng hóa trang thành bộ dáng gì.

Tần thượng thư đang âm thầm mắng Tần Dục Thành, đột nhiên phía trước náo loạn, có người xảy ra tranh chấp.

Nháy mắt ông ta trầm mặt, tình hình như vậy, nếu hoàng hậu muốn thuận lợi rời đi, khẳng định sẽ gây náo loạn ở cửa thành. Một khi xảy ra chuyện, nàng có thể thừa cơ lẻn ra, như vậy rất có khả năng theo sau người gây chuyện chính là hoàng hậu. Tần thượng thư nhanh chóng dẫn vài tên thuộc hạ đi tới trước cửa thành, thấy một nam tử cường tráng đang tranh cãi với binh lĩnh, đại hán kia tức giận chỉ vào binh lính: “Các ngươi điều tra người, sao phải lục túi của ta, nhỏ như vậy chẳng lẽ giấu được một thích khách.”

Người kia giơ túi nhỏ lên xóc xóc, nghe thấy tiếng cọ xát của vải vóc, còn có chút tiếng vang, hình như có bạc vụn.

“Các ngươi muốn tìm người cứ tìm, nhưng lại lục túi, rõ ràng muốn thừa cơ trộm bạc, cái gì mà tìm thích khách, nhất định là cố ý.”

Giọng của đại hán vang dội, dân chúng phía sau nhất thời xôn xao, nói đủ kiểu, binh lính phụ trách điều tra biến sắc mặt, hắn đang chấp hành lệnh của cấp trên, không thể bỏ qua bất cứ dấu vết nào, cái gì mà cố ý.

“Ngươi câm miệng, còn dám nói láo, lão tử đánh chết ngươi.”

Lời của binh lính như một ngòi nổ, nháy mắt khơi mào lửa giận của đại hán kia. Hắn cầm túi đập mạnh vào binh lính kia: “Lão tử ăn ngay nói thật, các ngươi còn không cho ta nói, tự nhiên điều tra thích khách, ai biết là thật hay giả. Trước mắt hoàng hậu đang ngự giá thân chinh ở Đồng Quan, đám khốn các ngươi, không đi giết giặc bảo vệ nhà, còn đứng đây diễu võ dương oai.”

Nhất thời loạn cả lên, binh lính kia bị vây sớm phát điên, lao vào bắt lấy đại hắn.

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa đậu phía sau đại hán, con ngựa đột nhiên hí lên, phu xe vung roi thúc xe ngựa chạy ra khỏi thành. Mọi người sững sờ, Tần thượng thư là người đầu tiên có phản ứng, hét lên với binh sĩ: “Mau, ngăn chiếc xe kia lại, nhất định trên xe có dấu thích khách.”

Cửa thành lại lộn xộn, Tần thượng thư chỉ huy người đuổi theo, hoàn toàn không chú ý, phía sau xe ngựa, có một lão bà gầy yếu, mặt vàng vọt, dáng người nhỏ bé, cắp một cái rổ theo sau xe ngựa đi ra ngoài. Bởi vì lão bà rất nhỏ, nên không ai chú ý tới, Tần thượng thư chỉ lo bắt người cũng không để ý tới những người khác.

Lão bà gầy yếu kia đúng là Vân Nhiễm. Trước tiên nàng thuê đại hán kia gây chuyện, sau đó khiến xe ngựa kia lao ra khỏi thành, thu hút sự chú ý của đám người Tần thượng thư, nàng nhân lúc lộn xộn ngang nhiên đi ra ngoài, thực tế đại hán cùng chiếc xe kia chỉ là quân cờ của nàng thôi.

Đương nhiên là nàng thuê, về phần tiền ở đâu ra, là do nàng tiện đường mượn gió bẻ măng có được.

Nghĩ tới mình đường đường là hoàng hậu đương triều, phải túng thiếu tới mức mượn gió bẻ măng, Vân Nhiễm lại hận Tần gia tới cực điểm.

Nàng ra khỏi thành, ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt đỏ rực, khóe môi cười như có như không, âm trầm lên tiếng: “Tần gia, chờ ta trở về, chính là ngày các ngươi vạn kiếp bất phục. Bản cung sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết, các ngươi sẽ phải hối hận vì đã động tới bản cung.’

Nàng xoay người nhẹ nhàng rời khỏi Lương Thành, đi về hướng Đồng Quan. Trên đường đi nàng thuê một chiếc xe ngựa, vì đang mang thai, tốc độ không thể nhanh.Về phân Tần gia điều tra cả một ngày không có kết quả, không thấy bóng dáng của thích khác, Tần thượng thư đuổi theo chiếc xe kia, phát hiện bên trong có một ông lão bệnh nặng, thấy cửa thành có chuyện, bọn họ sợ trì hoãn không kịp nên mới xông ra, Tần thượng thư cũng không thể làm gì bọn họ.

Tới chập tối, trong cung Đan Dương, thái hoàng thái hậu ngồi im lặng, vẻ mặt hung ác nham hiểm, một lúc lâu vẫn không nói gì, móng tay bà bấu chặt vào lòng bàn tay, có thể thấy trong lòng hận tới mức nào.

‘Thái hoàng thái hậu, thần đã dẫn tinh binh vây chặt bốn cửa thành, điều tra cả một ngày, nhưng không tìm thấy hoàng hậu..”

Thái hoàng thái hậu châm chọc: “Với năng lực của ả, các ngươi tưởng mình ngăn được sao, ả đã ra khỏi thành.”

Thái hoàng thái hậu thở dài thật mạnh, ánh mắt thâm trầm híp lại, chẳng lẽ hoàng hậu thật sự là phượng tinh, nên gặp dữ hóa lành. Nếu vậy, chẳng phải Tần gia sẽ? Thái hoàng thái hậu không dám nghĩ tiếp, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Tần thượng thư: “Lập tức điều toàn bộ ám vệ của Tần gia, chia làm vài nhóm, đi về phía Đồng Quan, cần phải giết chết nữ nhân này. Chỉ có ả chết, chúng ta mới được an toàn, ngược lại, ả không chết, Tần gia phải chết không cần nghi ngờ.”

Tần Mộc cùng Tần thượng thư trầm ổn gật đầu: “Chúng thần ghi nhớ ý chỉ của thái hoàng thái hậu.”

Hai người lui xuống, thái hậu bóp trán, cung nữ đi vào xoa bóp cho bà, khuyên nhủ: “Thái hoàng thái hậu đừng nghĩ nhiều.”

“Ai gia thân làm thái hoàng thái hậu, có thể bỏ mặc sao, hoàng hậu ở bên kia sao rồi?”

“Bẩm thái hoàng thái hậu, đậu mùa trên người hoàng hậu lan tràn rất nhanh, ngự y tới báo, chỉ sợ không qua được mười ngày, thái hoàng thái hậu, nếu hoàng hậu về kinh, biết chuyện có khi nào sẽ bị đả kích không.”

Thái hoàng thái hậu cười lạnh: “Nam nhân muôn thuở đều ham thích mới mẻ, đừng nhìn lúc còn sống tình thâm ý trọng, nhưng một khi người đi rồi, trà cũng dần nguội. Tình cảm của đế hậu tốt như vậy, nhất định sẽ đau lòng, nhưng thời gian là phương thuốc tốt nhất, từ từ hắn sẽ quên hoàng hậu, có lẽ chờ thêm vài năm nữa, ngay cả hình dáng hoàng hậu như thế nào hắn cũng không nhớ.”

“Ân! Thái hoàng thái hậu.”

Cung nữ không lên tiếng, ngẫm lại thái hoàng thái hậu nói cũng có lý. Hoàng thượng tuyệt sắc tao nhã như vậy, sao có thể cả đời chỉ nhớ một mình hoàng hậu, rất nhanh, trong cung sẽ có phi tần khác.

...

Phía trên thành Đồng Quan, Yến Kỳ mặc áo giáp bạc, dáng người tuấn lãng, kiêu ngạo như tùng bách, ánh mắt hắn thâm trầm, sâu không lường, ngẩng đầu nhìn đại doanh Tây Tuyết cách đó không xa. Hiện lại bọn không còn đóng cách ba mươi dặm như lúc trước, mà đã lùi xa gần ba mươi lý.

Yến Kỳ dẫn đạo quân thứ hai tới Đồng Quan, đánh liền hai trận, Yến Khang cùng Trầm Thụy mỗi người đánh một trận, chém chết hai viên mãnh tướng của Tây Tuyết.

Quân lính Tây Tuyết liên tục đại thắng, nên có chút kiêu ngạo, không ngờ chết liên tiếp hai vị tướng.

Tiêu Chiến cũng biết, nguyên soái nhị lộ là tân đế Đại Tuyên Yến Kỳ. Trong lòng hắn cao hứng, đồng thời cũng cẩn thận, Yến Kỳ là người duy nhất khiến hắn trọng thương, chỉ một lần sơ ý khiến mình mắc mư. Lúc này đây, hắn tuyệt đối không thể sơ ý, nên hạ lệnh lùi doanh trại lại ba mươi lý.

Phía trên tường thành, Yến Kỳ nhìn cờ Tây Tuyết ở phía xa, ngũ quan tinh xảo khẽ u sầu, bất động lúc lâu. Phía sau có người đi tới bên cạnh hắn, quan tâm hỏi: “Hình như hoàng thượng có tâm sự?”

Mấy ngày nay hình như hoàng thượng có chút không vui, Yến Khang nhìn hắn đau lòng, nên muốn khuyên nhủ, ông tưởng hắn đang lo lắng chuyện chiến sự.

Yến Kỳ quay đầu nhìn Yến Khang, ráng chiều hắt lên mặt hắn, ánh mắt thâm thúy tràn đầy lo lắng.

“Phụ vương, người biết không? Mấy hôm trước, ban đêm con đang ngon giấc, đột nhiên trái tim nhói đau, rất đau, toát mồ hôi lạnh, con vẫn luôn nghĩ vì sao lại như vậy, lẽ nào Nhiễm Nhi ở trong cung xảy ra chuyện gì?”

Đêm mà Yến Kỳ cảm thấy đau đớn, đúng là đêm Vân Nhiễm bị hại, lúc này hắn không biết vì sao lại đau, nhưng vẫn luôn hoảng hốt bất an, bức thiết muốn nhận được sự an ủi từ Yến Khang.

Yến Khang không nhịn được khẽ cười, ông phải nói gì mới tốt, con hắn thật giống lão gia tử, một mảnh si tình, tiên đế gia cũng như vậy.

“Hoàng thượng! Người đừng nghĩ nhiều, bởi vì người quá lo cho hoàng hậu nương nương nên mới như vậy, hoàng hậu đang ở trong cung, sao có thể xảy ra chuyện. Hơn nữ nàng thông minh như vậy, sẽ không để mình gặp nguy hiểm, nên hoàng thượng đừng lo lắng.”

Thật sự như vậy sao? Nhưng cơn đau mãnh liệt đêm đó, hắn đã phái người ra roi thúc ngựa về kinh thành, xem Nhiễm Nhi có chuyện gì không?

“Hoàng thượng! Khi nào thì chúng ta hành động, cũng không thể mãi giằng co như vậy.”

Ban đầu Yến Khang cùng Trầm Thụy chém chết hai viên tướng Tây Tuyết, Tiêu Chiến đã ra lệnh lui quân ba mươi lý, sau đó không có động tĩnh, mà Yến Kỳ cũng bất động.

Đám người Yến Kỳ sốt ruột, đó cũng không phải là cách. Nghịch tặc Tiêu Chiến công phá Hành Dương, giết chết vô số binh lính cùng dân chúng Đại Tuyên, nếu không giết hắn khó xả mối hận trong lòng. Bây giờ bọn họ chỉ muốn quyết tử với ba mươi vạn quân báo thù cho dân chúng cùng binh lính đã chết.

Bất đắc dĩ đã mười ngày trôi qua, hai bên ngoại trù giao chiến ngoài thành không có hành động gì khác.

Yến Kỳ nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn trời, tranh tối tranh sáng: “Đêm nay bất ngờ tấn công đại doanh Tây Tuyết.”

Hắn luôn chờ hướng gió thay đổi, gần đây đều là gió Đông hoặc Nam, hắn cần một cơn gió tây bắc.

“Á!” Yến Khang hưng phấn xoa tay, nóng lòng muốn thử: “Thật sự quá tố, rốt cuộc đêm nay có thể thu thập đám cẩu tặc này.”

Yến Kỳ thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Phụ vương có biết vì sao ta án binh bất động?”

Yến Khang lắc đầu, hoàng thượng mưu tính sâu xa, tự nhiên có lí do, ông sao biết được.

Yến Kỳ nhìn đại quân Tây Tuyết phía xa: “Ta đang đợi gió tây bắc, cũng chờ một người.”

Yến Khang ngẩng đầu nhìn trời, bây giờ là gió đông, hoàng thượng nói tối nay đánh bất ngờ, hay là tối nay gió đổi hương. Mặt khác sao phải chờ gió tây bắc, người còn chờ ai? Yến Khang nghi vấn, đang muốn hỏi, Yến Kỳ đã nói luôn: “Ta muốn gió tây bắc là vì đốt lương thảo của Tây Tuyết, ba mơi vạn đại quân nếu thiếu lương thảo bọn họ sẽ ăn cái gì.”

Yến Khang vừa nghe đã mừng rõ, nếu có thể hủy lương thảo của Tây Tuyết, xem Tiêu Chiến còn cuồng vọng được không. Nhưng chuyện này rất quan trọng, Tiêu Chiến cực kỳ khôn khéo, dĩ nhiên hắn hiểu hai quân xuất chiến, lương thảo quan trọng nhất, sao có thể để bọn họ dễ dàng thiêu hủy.

“Chỉ sợ không dễ, Tiêu Chiến nhất định sẽ dấu lương thảo đi.”

“Đúng vậy, hắn sẽ dấu, cho nên trước đó trẫm đã phái người đi tìm, tuyệt đối sẽ không giống như bề ngoài.”

Yến Khang có chút mê man: “Người hoàng thượng đợi chính là thuộc hạ đã phái ra sao?”

Yến Kỳ xoay người xuống tường thành: “Không phải, ta chờ thái tử Tây Tuyết Tiêu Hoài Cận, hắn cùng cha con Tiêu Chiến không đợi trời chung, nếu đã thế tại sao chúng ta không liên thủ với hắn.”

“Liên thủ?”

Yến Khang sửng sốt, có chút không thể tin, mặc dù thái tử Tây Tuyết cùng cha con Tiêu Chiến bất hòa, hắn cũng không liên thủ với phe mình. Bởi vì hai nước giao chiến, sao Tiêu Hoài Cận phải liên thủ với nước khác. Như vậy hắn sẽ thành phản đồ Tây Tuyết, nếu bị lộ ra ngoài sẽ phiền phức.

Tiêu Hoài Cận sẽ không ngu như vậy chứ, Yến Khang đang nghĩ, đột nhiên phía dưới tường thành có người chạy tới bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, có khách quý tới.”

Yến Kỳ nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn vệt sáng cuối chân trời đã tắt, màn đêm buống xuống, xem ra trận đánh bất ngờ có thể bắt đầu.

Về phần Tiêu Hoài Cận, hắn biết, hắn ta nhất định sẽ tới, ai bảo hắn ta là tiểu đệ tử của Vân Nhiễm.

Yến Khang bước theo sau Yến Kỳ, về doanh trướng Đồng Quan, binh lính thấy bọn họ vừa tới đã cung kính hành lễ: “Gặp qua hoàng thượng, gặp qua Yến vương gia.”

Hai người không để ý tới binh lính, đi thẳng vào trong, nhưng tới cửa Yến Kỳ lại dừng bước quay sang nhìn Yến Khang: “Lập tức triệu tập mọi người, triển khia, tối nay có hành động.”

Yến Khang định nhìn một chút, xem người tới có phải là Tiêu Hoài Cận hay không, không ngờ hoàng thượng lại giao nhiệm vụ, ông đành rời đi, Yến Kỳ vén rèm đi vào, phất tay ra lệnh cho thuộc hạ không cần đi vào.

Trực Nhật cùng Phá Nguyệt canh gác bên ngoài, không cho bất cứ kẻ nào đi vào.

Trong doanh trướng đã lên đèn, một thiếu niên mặc áo dài tím đang khoanh tay đứng, tóc trền đầu hoa lệ , chỉ là bóng người đã lọ ra vẻ cao đoan nếu nguyệt, nghe thấy phía cửa có động tĩnh, hắn chậm rãi quay đầu, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt lạnh hơn ngày xưa, hơi thở cũng mang theo chút tự tin quý khí.

Ánh mắt hắn dừng trên người Yến Kỳ, hàn khí càng sâu hơn, nhướng hàng mi đen đặc, tự ngồi xuống.

“Nói đi, phái người tìm bản cung tới rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Muốn liên thủ với người diệt trừ Tiêu Chiến.”

Yến Kỳ cũng không khách sáo, người này đã dần trưởng thành, qua một thời gian sẽ là một quân hoàng.

Tiêu Hoài Cận cười lạnh, cười cợt: “Yến Kỳ, có phải ngươi nghĩ hơi nhiều, ta là thái tử Tây Tuyết, ngươi là tân đế Đại Tuyên, ngươi nói bản cung liên kết với ngươi phản bội Tây Tuyết, ngươi cho ta là kẻ ngốc sao.”

“Chẳng lẽ thái tử không muốn giết Tiêu Chiến.”

“Đây là chuyện của bản cung với Tiêu Chiến, giết hắn không có nghĩa phải liên thủ với ngươi. Hơn nữa các ngươi hai hổ đánh nhau ắt có người bị thương, vì sao ta phải liên thủ với ngươi.”

Tiêu Hoài Cận lạnh lùng, hơn nữa không có hứng thú đàm phán, từ từ đứng dậy chuẩn bị rời đi. Hắn tuyệt đối không liên thủ với kẻ này, tuy rằng Tiêu Chiến đối địch với hắn, nhưng hắn là người Tây Tuyết, không có lý gì lại hợp tác với Yến Kỳ đối phó với binh lính Tây Tuyết.

Tiêu Hoài Cận bước đi vài bước cuối cùng vẫn quay lại nhìn Yến Kỳ: “Nàng có khỏe không?”

Dĩ nhiên Yến Kỳ biết nàng là ai, chẳng quá đứa nhỏ này sao có thể tùy tiện như vậy, ngay cả sư phụ cũng không gọi, chẳng lẽ muốn đào góc tường nhà hắn sao.

“Không tốt lắm.”

Yến Kỳ bình tĩnh, hắn vừa dứt lời, Tiêu Hoài Cận bước lại vài bước, khẩn trương truy hỏi: “Nàng thế nào, Vân Nhiễm sao rồi?”

Yến Kỳ nhìn hắn, giả vờ hỏi.

“Ngươi hẳn nên gọi nàng là sư phụ, gọi ta là sư công.”

Yến Kỳ nhắc nhở Tiêu Hoài Cận, hắn đảo cặp mắt trắng dã hừ lạnh: “Ngươi nghĩ thật đẹp, cả đời đừng mong ta gọi ngươi là sư công, nhớ kỹ cho ta. Ta chính là tình địch của ngươi, nếu ngươi đối xử với nàng không tốt, hoặc nàng phải chịu thiệt thòi, ngươi chờ ta cạy góc tường đi.”

Nói xong Tiêu Hoài Cận xoay người muốn đi, Yến Kỳ chậm rãi nói: “Nhiễm Nhi thích trẫm nhất, nếu trẫm xảy ra chuyện gì, chỉ sợ nàng sẽ đau khổ, sống không bằng chết, tới lúc đó có thể giận dữ làm ra chuyện gì đó kích thích, không ai biết được.”

Tiêu Hoài Cận vừa bước một chân ra ngoài, nghe thấy vậy trong lòng lộp bộp. Nếu như bây giờ hỏi hắn có nguyện vọng gì, đầu tiên chính là hy vọng nàng mãi mãi vui vẻ hạnh phúc, thứ hai mới là diệt trừ Tiêu Chiến cùng Tiêu Bắc Dã. Hắn biết sư phụ yêu nhất Yến Kỳ, nếu hắn ta gặp chuyện, chỉ sợ nàng sẽ đau khổ, mà hắn không muốn như vậy.

Tiêu Hoài Cận oán hận xoay người đi ra ngoài, không để ý tới người phía sau, nhưng Yến Kỳ cũng không có phản ứng gì, hắn tin tưởng hắn ta sẽ quay lại. Quả nhiên một lát sau, tên kia quay lại mặt lạnh lùng, hàn khí dày đặc trừng mắt nhìn hắn.

“Nói đi, muốn ta hợp tác như thế nào?”

“Kỳ thật ta không cần ngươi làm gì, đêm nay ta định tấn công bất ngờ doanh trại của Tiêu Chiến thiêu hủy lương thảo, không có lương thảo, tất nhiên hắn sẽ phái triều đình tiếp tế, ngươi có thể cắt đứt lương thảo của hắn.”

Tiêu Hoài Cận nhìn chằm chằm Yến Kỳ, một lát sau cắn răng nói: “Được, bản cung đồng ý với ngươi, cắt đứt lương thảo của bọn họ.”

Nói xong, hắn lại nhìn chằm chằm: “Ngươi tốt với nàng một chút, nếu không vì nàng, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện theo địch phản quốc như vậy.”

“Sao lại gọi là theo địch phản quốc, ngươi với hắn mới là địch, còn nữa Nhiễm Nhi là sư phụ của ngươi.” Yến Kỳ hừ lạnh, Tiêu Hoài Cận đã bỏ mặc hắn quay người đi, biến mất như một luồng sáng, nhưng ném lại một câu lạnh lùng.

“Nàng là người quan trọng nhất của ta.”

Yến hoàng đế buồn bực, rõ ràng là người quan trọng nhất trong lòng hắn, thế nào lại bị người khác nhớ thương, tiểu tử này, đúng là xấu tính, không ngoan chút nào.

Bên ngoài doanh trướng có tiếng bước chân, rất nhanh có thuộc hạ bước vào bẩm báo: “Hoàng thượng, Yến vương gia, Trầm tướng quân tới.”

“Để cho bọn họ vào bàn chuyện đi.”

Đám người bên ngoài nhanh chóng tiến vào, dẫn đầu là tướng thủ thành Đồng Quan, Đồng Mộ Hòa, Trầm Thụy, Yến Khang, theo sau là các phó tướng, tham tướng, mọi người đồng thanh lên tiếng: “Chúng thần gặp qua hoàng thượng.”

Yến Kỳ cắt được đường lùi của Tiêu Chiến, tâm trạng không tệ, gật đầu, ý bảo mọi người ngồi xuống. Chờ mọi người ổn định, hắn chậm rãi lên tiếng: “Tối nay, chúng ta đánh bất ngờ doanh trại Tây Tuyết.”

Hắn vừa dứt lời, mọi người ồ lên khen ngợi, con mẹ nó, chờ ở Đồng Quan mãi không đánh, bọn họ sắp nghẹn chết rồi.

Yến Kỳ giơ tay lên, ý bảo mọi người trật tự: “Mấy ngày nay, sở dĩ trẫm không động, là vì chờ gió tây bắc, mượn cơn gió này thiêu hủy lương thảo của Tây Tuyết. Ba mươi vạn đại quân không có lương thảo chỉ còn lại cái mạng già.”

“Hay! Cứ làm như vậy đi.”

“Đúng vậy! Đốt lương thảo xem bọn chúng ăn cái gì.”

“Trước đó trẫm đã phái người đi thăm dò lương thảo của Tây Tuyết. Không có gì ngoài ý muốn rất nhanh sẽ có tin, nhưng đêm nay chúng ta đánh bất ngờ Tây Tuyết, Tiêu Chiến cũng có thể bất ngờ tấn công Đồng Quan, cho nên phải sắp xếp thật tốt. Không được để xảy ra bất cứ sai xót nào, đừng để đánh được Tây Tuyết lại khiến Đồng Quan bị đánh lại.”

Yến Kỳ vừa nói ra, mọi người bình tĩnh lại, tuy rằng hoàng thượng lợi hại, nhưng Tiêu vương gia cũng rất lợi hại, bọn họ không thể lơ là.

Mọi người đang bàn chuyện, ngoài cửa có binh lính chạy vào bẩm báo: “Hoàng thượng, mật thám đã trở lại.”

Yến Kỳ phất tay, rất nhanh có người tiến vào, là thuộc hạ của hắn rất lợi hại, trước đó được hắn phái ra đi thăm dò lương thảo.

“Tình hình thế nào?”

Yến Kỳ hỏi, thuộc hạ nhanh chóng mở bản đồ ra cung kính bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, Tây Tuyết có bốn doanh trướng đựng lương thảo, thực tế đều là ngụy trang, lương thảo thật sự giấu ở phía sau ngọn nói cách trận doanh mười dặm, trên núi có rất nhiêu thuộc hạ canh gác.”

Người kia vừa nói, vừa chỉ cho Yến Kỳ nơi dấu lương thảo, Yến Kỳ phất tay ý bảo hắn lui xuống: “Tiếp tục tra, nếu có tình huống gì, lập tức bẩm báo.”

Yến Kỳ ngoắc tay, ý bảo mọi người tới gần, xem bản đồ: “Lương thảo ở chỗ này, đêm nay nhiệm vụ của chúng ta là tấn công bất ngờ đại doanh, khiến cho binh lính Tây Tuyết rối loạn, dĩ nhiên có thế giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu. Nhưng đó không phải mục đích chính, hủy lương thảo mới là nhiệm vụ chính, nên người chịu trách nhiệm rất quan trọng.”

Yến Kỳ vừa nói xong, đã có vài người đứng dậy: “Thần nguyện xin đi.”

Yến Kỳ quét mắt nhìn vài người, ý bảo bọn họ đừng loạn: “Các ngươi đừng nhìn đại quân Tây Tuyết bất động, kỳ thật bọn họ cũng đang theo dõi chúng ta. Chỉ sợ bọn họ cũng muốn đánh bất ngờ, đêm nay chúng ta không thể xuất toàn lực, phải giữ lại một phần bảo vệ Đồng Quan. Không thể để Tiêu Chiến thừa cơ tấn công. Rất có khả khả năng hắn cũng nghĩ như trẫm, muốn thiêu hủy lương thảo ở Đồng Quan. Một đại quân như vậy, không có lương thảo, muốn chuyển tới cũng không kịp, cho nên nhiệm vụ quan trọng nhất của nhóm ở lại là bảo vệ lương thảo cùng nguồn nước. Tiêu Chiến rất thâm độc, hắn không động tới lương thảo, có khả năng sẽ động tới nước, bất cứ chuyện gì cũng không thể khinh thường.”

Yến Kỳ dứt lời, mọi người im lặng, ánh mắt sáng lên, hoàng thượng nghĩ thật chu toàn, ngay cả những điều này cũng tính tới.

“Chúng thần nguyện nghe theo lệnh của hoàng thượng.”

Yến Kỳ gật đầu, bắt đầu phân công nhiệm vụ: “Đổng Mộ Hòa nghe lệnh.”

Đổng Mộ Hòa nhanh chóng đứng dậy chờ lệnh: “Dẫn ba vạn tinh binh, giờ tý ba khắc tập kích doanh trướng Tây Tuyết, nhớ kỹ nhiệm vụ chính là gây rối, có thể giết liền giết, không thể giết liền lui, đừng tham công.”

“Thần tuân chỉ.”

Đồng Mộ Hòa nhanh chóng ra ngoài tuyển chọn binh lính, Yến Kỳ lại nhìn phụ vương mình, trầm ổn ra lệnh: “Yến Khang, nghe lệnh!”

Yến Khang nhanh chóng đứng dậy: “Người dẫn ba vạn binh, giờ tý ba khắc đi thiêu hủy lương thảo, nhớ kỹ không cần tham giết người, mục đích chủ yếu là đốt lương thảo. Đêm nay có gió tây bắc, chỉ cần nương theo hướng gió có thể làm được, các ngươi châm lửa xong, lập tức rút lui, không được tham chiến.”

“Thần tuân chỉ.”

Yến Khang đi ra ngoài, Yến Kỳ nhìn mọi người trong trướng: “Trầm Thụy, ngươi dẫn mười vạn đại quân tiếp ứng cho bọn họ, chờ Đồng Mộ Hòa rút lui binh lính Tây Tuyết sẽ ào tới, các ngươi hợp làm một mạnh mẽ đánh một trận, nhưng đừng qua tham, thấy có kết quả liền thu binh.”

“Ân! Hoàng thượng.”

“Vương Luân! Ngươi dẫn ba vạn quân bảo vệ tốt lương thảo ở Đồng Quan, nhớ kỹ không được để cho bất kỳ kẻ nào tới gần kho thóc.”

“Ân! Hoàng thượng.”

“Lâm Thừa, ngươi dẫn ba vạn binh bảo vệ tốt nguồn nước, đừng để cho bọn họ hạ độc.”

“Ân! Hoàng thượng.”

“Hữu Thanh, ngươi dẫn một vạn binh mã, phụ trách bảo vệ tường thành, đừng để ai vào, nếu phát hiện lập tức báo động.”

Tất cả sắp xếp đâu vào đấy, đêm càng khuya, bầu trời không trăng không sao tối như mực, giống như một con mãnh thú, gió đêm phất phơ cành lá xào xạc khiến người ta sởn da gà, đêm nay nhất định là một đêm không bình thường.

Nửa đêm vừa tới canh ba, cửa thành Đồng Quan lặng lẽ mở ra, vài đạo kị binh nhanh chóng xông ra ngoài, nhằm thẳng tới đại doanh Tây Tuyết.

Một hướng khác đi tới nơi cất giấu lương thảo.

Rất nhanh bên ngoài Đồng Quan vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt, tiếng la hét, chửi bới, loạn thành một đoàn. Ánh lửa bừng lên, quân lính Tây Tuyết chấn kinh, không ngờ lại trúng kế của kẻ địch. Nhưng rất cuộc vẫn là ba mươi vạn đại quân, sau lúc hoảng loạn, rất nhanh đã có phản ứng, phản công lại. Đồng Mộ Hòa nhớ kỹ lời của hoàng thượng, không thể tiến sau, người ta có ba mươi vạn, bọn họ chỉ có ba vạn, sao có thể đánh, nên rút lui. Bên kia Yến Khang đã châm lửa đốt lương thảo.

Đúng lúc trận địa căng thẳng, phía Đông Quan vang lên trống báo động, chứng minh có kẻ tiến vào, Yến Kỳ dẫn vài tên thuộc hạ đi tới, Hữu Thanh đang đang chém giết, người tới võ công rất lợi hại, Hữu Thanh không phải đối thủ, qua vài vòng đã sắp không trụ được.

Màn đêm đen đặc có một bóng trắng tập kích, người chưa tới, chưởng đã tới trước, nội lực bùng phát, tiếng vang long trời, Hữu Thanh được kéo ra, tuy rằng bị trọng thương, cũng may còn giữ được cái mạng.

Yến Kỳ buông Hữu Thanh ra, ngẩng đầu nhìn Cung thân vương Tiêu Chiến mặc trường bào dát vàng, ánh mắt hung ác, âm ngoan lạnh băng.

Kẻ thù gặp nhau đỏ mắt, nhớ tới mình từng bị nam nhân này và nữ nhân của hắn đánh bị thương nặng, thiếu chút mất mạng. Tiêu Chiến nghiến răng cành cạch, nắm chặt tay các khớp xương nổ tanh tách, hắn chỉ vào Yến Kỳ: “Yến Kỳ, ngươi tưởng hôm nay còn có thể khiến bản vương bị thương sao?”

Hắn khẽ động, phi thân lao tới, có điều Tiêu Chiến chưa kịp động thủ, đã nghe thấy trước cửa thành ầm ĩ, vô số ánh lửa bùng lên, binh lính trong Đồng Quan dũng mãnh xông ra, chặn đánh Tây Tuyết, hai bên giao chiến.

Lần này rõ ràng khác với trước kia, đổi thành binh lính Tây Tuyết đại bại, nửa đêm bị đánh bất ngờ, lương thảo bị hủy, nhiều chuyện xảy ra liên hoàn, khiến Tây Tuyết lùi về sau.

Tiêu Chiến âm trầm nhìn tình huống ngoài thành, thuộc hạ của hắn đột nhiên chỉ về phía ánh lửa, thất thanh kêu: “Vương gia, lương thảo bị đốt.”

Tiêu Chiến ngẩng đầu, ánh mắt đỏ rực, xoay người biến mất trong bóng đêm, thuộc hạ của hắn cũng nhanh chóng đi theo, nháy mắt đã cách xa vài chục thước, chỉ nghe thấy tiếng hắn tràn đầy hận ý.

“Yến Kỳ, bổn vương sẽ không để yên.”

Trực Nhật cùng Phá Nguyệt muốn đuổi theo Tiêu Chiến, Yến Kỳ vung tay ngăn cản. Tiêu Chiến đâu dễ giết như vậy, phải từ từ chế trụ hắn.

Nửa đêm chém giết, hai bên đều có thương vong, nhưng lần này rõ ràng Đại Tuyên chiếm ưu thế, Tây Tuyết thương vong rất lớn, quan trọng nhất là bị hủy lương thảo.

Trong đại doanh Tây Tuyết, sắc măt Tiêu Chiến khó coi tới cực điểm, rõ ràng hắn đã sắp xếp nghi binh, nhưng vẫn bị Yến Kỳ tìm ra nơi dấu lương thảo, còn thiêu hủy toàn bộ. Tiêu Chiến nắm chặt tay, Yến Kỳ khốn khiếp, hắn sẽ không bỏ qua.

Trong doanh trướng một mảnh yên lặng, không ai dám lên tiếng, nhưng ai cũng đỏ mắt, đêm nay thương vong rất lớn, tính sơ qua cũng chết ba bốn vạn người, xem ta không thể xem thường tân đế Đại Tuyên, vừa ra tay đã là sát chiêu, khó trách trước đó có thể khiến vương gia bị thương.

“Vương gia! Bây giờ phải làm sao? Không có lương thảo, ba mươi vạn đại quân, nhiều nhất cũng có thể chống đỡ ba bốn ngày, không thể nhiều hơn.”

Tiêu Chiến đỏ mắt gào thét: “Trước mắt chỉ có hai biện pháp, một là sai người ra roi thúc ngựa về kinh báo tin điều lương thảo tới, hai là trong ba ngày phải công phá Đồng Quan.”

Truyện Chữ Hay