Ban đêm Định vương lẻn vào phủ Cẩm thân vương bắt cóc Cẩm thân vương gia, ép hỏi trong kinh xảy ra chuyện gì? Nếu như ông dám lừa hắn nửa câu, hắn sẽ khiến ông chết không có chỗ chôn.
Cẩm thân vương ra vẻ kinh hoảng, sợ hãi, nhưng trong lòng lại rất trấn tĩnh, đồng thời bội phục thủ đoạn của tân đế. Trước đó, người cho truyền vài trọng thần vào cung, nói Định vương sẽ bí mật tới phủ bắt cóc ông để tìm hiểu tin tức trong triều. Để cho Cẩm thân vương gia, dẫn dụ hắn làm theo kế hoạch.
“Vương gia, hoàng thượng đã chết vài ngày, nhưng vẫn giấu không phát tang. Vốn chúng ta muốn chờ ngài trở về, nhưng không thấy. Sau đó thái hoàng thái hậu cùng bổn vương có ý đưa Tiêu diêu vương lên ngôi. Không ngờ Yến quận vương lại mượn sức vài vị trọng thần trong triều lập hắn làm tân đế. Hai bên ép xuống, bổn vương cùng thái hậu vì bảo vệ gia tộc, chỉ đành đồng ý ủng hộ Yến quận vương làm hoàng đế Đại Tuyên."
Cẩm thân vương gia vừa dứt lời, Sở Dật Lâm mắng to: “Nghiệt thần tặc tử khốn khiếp, dám đánh chủ ý lên giang sơn Sở gia, bổn vương đã trở lại, tuyệt không để cho hắn thành công, trước kia bổn vương đã thấy hắn bụng dạ khó lường, bây giờ xem quả đúng như vậy."
Định vương nhìn Cẩm thân vương gia ôn hòa hơn nhiều, nhưng không có ý định buông tha cho hoàng thúc, nếu ông dám lừa hắn, hắn không ngại đưa người về Tây Thiên.
“Vương thúc, chúng ta cùng nhau tiến cung gặp thái hoàng thái hậu đi, tin tưởng ngài nhìn thấy bổn vương trở về sẽ rất cao hứng.”
“Bổn vương cũng cao hứng, dù gì vạn dặm giang sơn Đại Tuyên cũng là của Sở gia, sao có thể để cho tặc tử đoạt đi."
Cẩm thân vương gia khóc lóc nước mắt nước mũi đầm đìa, nhìn Định vương, lại vui mừng: “Vương gia trở về, Sở gia ta còn có chỗ dựa.”
Cẩm thân vương gia diễn trò, vừa khóc vừa nói, đau lòng tới cực điểm. Vốn trong lòng Định vương có bảy tám phần nghi ngờ, bây giờ chỉ còn lại vài ba phần.
“Vương thúc vất vả, chúng ta vào cung đi, đợi tới khi bản vương đăng cơ, sẽ không bạc đãi phủ Cẩm thân vương cùng phủ Tần phủ.”
Định vương cam đoan với Cẩm thân vương gia, sẽ đối xử tử tế với Cẩm thân vương.
Trong mắt Cẩm thân vương gia nổi sóng ngầm. Tiểu tử chết tiệt, bắt cóc ông, ông là hoàng thúc của hắn. Còn dám nói sẽ đối xử tử tế với phủ Cẩm thân vương, ta khinh, nếu tiểu tử này đăng cơ cũng giống ca ca hắn, khiến Đại Tuyên ngập tràn chướng khí.
Nhìn đi nhìn lại, tân đế vẫn thích hợp làm hoàng đế nhất. Sau này Đại Tuyên sẽ đi tới một đỉnh cao mới, Cẩm thân vương gia vui mừng, ông là con cháu Sở gia, tự nhiên hi vọng giang sơn Đại Tuyên ngày càng vững mạnh.
Đầu óc Định vương giờ này chỉ nghĩ tới mộng làm hoàng đế, sao có thể biết trong lòng hoàng thúc đang mắng hắn.
Định vương bắt cóc Cẩm thân vương gia, dẫn theo vài thuộc hạ tiến cung. Thị vệ canh giữ Sùng môn nhận ra xe ngựa của phủ Cẩm thân vương, huống chi bọn họ đã sớm được nhắc nhỏ, thả cho xe ngựa đi vào. Cho nên xe ngựa di thẳng từ cửa cung tới cung Đan Dương của thái hoàng thái hậu.
Trong cung im lặng không tiếng động, không khí thê lương lạnh lẽo về đêm, sương mù mông lung bao phủ toàn bộ hoàng cung, đèn lồng dưới mái hiên tỏa ánh sáng ấm áp, như một tầng sương khói mờ ảo khiến cung điện như phủ tiên bồng bềnh trong mây.
Không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng xe ngựa của phủ Cẩm thân vương lọc cọc trên đường, thi thoảng gặp vài nhóm thị vệ tuần tra, chặn xe lại. Nhưng vén rèm thấy Cẩm thân vương liền cho qua. Trước mắt hoàng thượng bệnh nặng, Cẩm thân vương gia thường xuyên tiến cung bàn chuyện với thái hoàng thái hậu, bọn họ đã sớm quen, nên không có ý ngăn cản.
Ẩn nấp phía sau Cẩm thân vương, cuối cùng Định vương cũng có thể thả lỏng một chít, vài tên thuộc hạ đi theo xe đều là tinh binh của hắn.
Mọi người đi thẳng tới cung Đan Dương của thái hoàng thái hậu, vài tên thái giám cùng cung nữ đang canh gác trước cửa cung. Thấy xe ngựa của Cẩm thân vương tới, liền cung kính cho qua. Định vương đỡ tay Cẩm thân vương, ra dáng một tùy tùng. Cung nữ, thái giám hình như không phát hiện ra Cẩm thân vương gia bị uy hiếp, một gã thái giám tiến vào tẩm cung thông báo.
Sở Dật Lâm nâng mắt đánh giá tình hình xung quanh. Cung Đan Dương là nơi ở của hoàng đế Sở gia, do một vị hoàng đế xây dựng, dùng để an dưỡng khi về già. Sau này vẫn không bỏ đi, nơi này cách hậu cung khá xa, lịch sử các vị thái hậu đầu thích ở trong hậu cung, nơi này không có ai ở. Không ngờ thái hoàng thái hậu lại chọn nơi này, kỳ thật đây là chỗ tĩnh dưỡng không tệ.
Định vương vừa đánh giá vừa suy nghĩ, không hiểu sao hắn cảm thấy cung Đan Dương có chút là lạ. Nhất thời không nghĩ ra, lúc này thái giám vào bẩm báo đã vội vàng chạy tới: “Thái hoàng thái hậu cho mời Cẩm thân vương gia.”
Cẩm thân vương gia dẫn theo Định vương đi về mặt sau cung Đan Dương, vượt qua một vườn hoa rừng liễu tới cung điện của thái hoàng thái hậu. Dưới màn đêm, trong đầu Định vương chợt lóe lên, hắn đột nhiên biết cảm giác khác thường vừa rồi từ đâu mà tới.
Nếu như Yến Kỳ thật sự mượn sức vì bị trọng thần, muốn chiếm lấy Đại Tuyên, như vậy cung điện của thái hoảng thái hậu hẳn phải có người canh giữ. Nhưng dọc đường đi, hắn không thấy ai, chuyện này chứng minh có người muốn dùng gậy ông đập lưng ông, hắn còn ngu ngốc tiến vào cung Đan Dương.
Nới đây hiển nhiên đã bị Yến Kỳ canh giữ, thái hoàng thái hậu cũng nằm trong tay hắn, hoặc là cả thái hoàng thái hậu cùng Cẩm thân vương đều là người của Yến Kỳ.
Định vương vừa nghĩ tới điều này, sắc mặt biến đổi, ánh mắt hắn tràn đầy tơ máu sát khi, tốc độ vô cùng nhanh không chế Cẩm thân vương gia, đồng thời hét lên.
“Vương thúc! Không ngờ các ngươi đầu hàng Yến Kỳ, muốn bắt ta trong cung Đan Dương. Kế hay, mưu tốt, các ngươi như vậy chẳng phải sẽ khiến phụ hoàng đau khổ, thất vọng. Chắp tay tặng giang sơn Đại Tuyên cho tặc tử họ Yến, các ngươi thật sự khiến liệt tổ liệt tông Sở gia mất mặt.”
Định vương vô cùng đau đớn, bóp cổ Cẩm thân vương, hận không thể bóp chết ông.
Nếu không phải lão già này còn có tác dụng, hắn đã bóp chết ông. Hắn nghĩ bất kể thế nào, vương thúc cũng không tặng ngôi vị hoàng đế cho người khác, còn có thái hoàng thái hậu vẫn luôn trung thành với Đại Tuyên. Ai biết bọn họ lại đầu hàng Yến tặc tử.
Định vương khống chế Cẩm thân vương gia, nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ phía sau: “Chúng ta đi, nơi này căn bản là cái bẫy.”
Vài bóng người nhanh chóng lui ra ngoài, đáng tiếc phía sau đột nhiên nổi lên vô số cây đuốc. Vài bóng người lắc mình hiện ra, trong tay cầm đuốc khí thê phô thiên diệt địa, bọn họ tới lập tức chia ra làm ở giữa một bóng người mặc cẩm bào nguyệt nha, phong tư tuyệt sắc như thiên thần đi ra, ngũ quan tinh xảo, ý cười lạnh bạc, thản nhiên.
“Định vương điện hạ, nếu đã tới, còn muốn đi đâu.”
Định vương vừa thấy người này, trong lòng tức giận mắng to: “Yến Kỳ, ngươi tiểu nhân lòng muông dạ thú, dám cả gan chiếm lấy vạn dặm giang sơn Sở gia. Cho dù ngươi chiếm được ngôi vị hoàng đế, cũng sẽ bị người trong thiên hạ chửi rủa, ngươi sẽ thành nghịch thần tặc tử, chờ chết đi.”
Yến Kỳ nhướng mày, ánh mắt còn lạng hơn đêm đen, khóe môi cười nồng như rượu: “Định vương điện hạ, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không phải tặc tử Yến gia, mà là đại ca của ngươi Sở Kỳ.”
Yến Kỳ dứt lời, Sở Dật Lâm trợn to mắt như chuông đồng, vẻ mặt không thể tin, cười nhạt: “Yến Kỳ, ngươi chớ nói năng bậy bạ, Sở gia ta không có tặc tử lòng muông dạ thú như vậy.”
Sở Dật Lâm vừa dứt lời, phía sau đã vang lên tiếng bước chân, giọng thái hoàng thái hậu truyền tới: “Định vương, hắn quả thật là đại ca của ngươi, là con cháu Sở gia, trưởng tử của phụ hoàng ngươi Sở Kỳ, tiên đế để lại hai đạo di chiếu truyền ngôi cho đại ca ngươi.”
Định vương mơ màng, Yến Kỳ không phải quận vương phủ Yến vương, hắn là con cháu Sở gia, con trưởng của phụ hoàng. Nếu mình cùng hoàng huynh sớm biết, chỉ sợ đã diệt trừ hắn, giữ lại tai họa.
“Thái hoàng thái hậu, người nói láo, có phải người bị tặc tử này mê hoặc, cho nên lừa bổn vương, bổn vương không tin, sao phụ hoàng có thể truyền ngôi cho hắn.”
Thái hoàng thái hậu nhìn Định vương, bà thấy đứa nhỏ này lớn lên, thật sự không đành lòng nhìn hắn đâm đầu vào ngõ cụt: “Định vương, thả Cẩm thân vương gia, ai gia sẽ xin với tân hoàng, tha cho ngươi một con đường sống.”
Định vương sững sờ một khắc, sau đó ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, tiếng cười sắc bén vạn phần trong đêm.
“Để cho tặc tử này giữ mạng cho ta, đường đường Định vương hoàng thất Đại Tuyên, thế nhưng phải để người khác tha cho đường sống, ngươi tưởng bổn vương chỉ ăn không ngồi rồi.”
Nói xong, Định vương kéo chặt Cẩm thân vương gia, khuôn mặt dữ tợn hung tàn, nhìn đám người vây quanh mình gầm lên: “Mau, lập tức mở đường, nếu không bổn vương không ngại giết ông ta.”
Hắc y nhân bốn phía bất động, Yến Kỳ bước ra trước, thanh âm vang vọng màn đêm: “Ngươi có thể giết ông ta, nhưng bản quận vương sẽ không thả ngươi đi.”
Nói xong Yến Kỳ nhìn Cẩm thân vương gia: “Vương thúc! Nếu như ông chết, bản quận vương khẳng định sẽ đối xử tốt với quý phủ, ông sẽ thành công thần của Đại Tuyên.”
Cẩm thân vương gia nghe thấy vậy liên tục gật đầu, trong mắt hiện lên lửa kích động, tốt, vì tương lai của phủ Cẩm thân vương, vì chính mình trở thành công thần, ông liều mạng.
Cẩm thân vương gia nhắm mắt, thấy chết không sờn, xả thân vì nghĩa.
Sở Dật Lăm vặn vẹo, âm trầm dữ tợn nhìn Yến Kỳ: “Yến Kỳ, tặc tử, ngươi muốn đoạt giang sơn Sở gia sẽ chết không được tử tế. Còn nữa, nếu ngươi dám động tới một sợi tóc của bổn vương, binh lính bên ngoài rất nhanh sẽ san bằng cửa thành, tất cả dân chúng chết không được tử tế.”
Định vương ác độc hét lên, thái hoàng thái hậu không nhịn được quát lên: “Định vương, còn không mau thả vương thúc, ngươi đang tự chui đầu vào rọ, tìm đường chết.”
Đáng tiếc Sở Dật Lâm đã tuyệt vọng, mắt thấy không ai để ý tới uy hiếp của hắn, trực tiếp vung chưởng nhằm vào đầu Cẩm thân vương.
Cẩm thân vương gia nghe thấy tiếng gió ập lên đỉnh đầu, cả người không khỏi mềm nhũn, toát mồ hôi. Trong lòng hò hét, nhưng chân tay bất động, vì bị Định vương điểm huyệt đạo.
Mắt thấy Định vương vung chưởng đánh vào đầu Cẩm thân vương, đột nhiên có một luồng nội lực cường đại tập kích tới, đánh bay người Cẩm thân vương ra xa. Đồng thời một bóng trắng lướt qua đỡ lấy người ông, tay còn lại nhanh chóng giải huyệt.
Lúc mành chỉ treo chương, Yến Kỳ ra tay cứu giúp, khiến Cẩm thân vương thoát chết. Trong lòng ông thở dài nhẹ nhõm, đồng thời tràn đầy cảm kích, hoàng thượng, mạng của lão thần do người cứu. Sau này lão thần tất cam tâm báo đáp ân cứu mạng.
Yến Kỳ không để ý tới Cẩm thân vương, mà nhìn đám hắc y nhân, bọn họ đều là thuộc hạ thân tín trong giám sát ti: “Bắt nghiệt tặc này lại cho ta.”
Lệnh vừa ra, vài bóng người nhanh chóng xông thẳng tới chỗ Định vương.
Hắn vốn dẫn theo không ít tinh binh, nhưng vào cung không thể mang theo nhiều người, nên để lại trước của cung. Lúc này tình thế cấp bách, Định vương lập tức bắn đạn tín hiệu, bản thân cùng với thuộc hạ liều mình chống cự, lui ra ngoài chờ người tiếp ứng.
Nhưng bọn họ quá ít, lại hoảng hốt bất ai, sức mạnh kém hơn nhiều, sao có thể làm đối thủ của giám sát ti. Yến Kỳ không cần ra tay, thuộc hạ đã bắt được tất cả đám tặc tử Định vương.
Yến Kỳ tiêu sái đi tới, từ trên cao nhìn xuống Định vương: “Vương gia đang đợi người tiếp ứng sao, bản quận vương vẫn phải nói, ngươi nghĩ nhiều rồi, thuộc hạ bên ngoài đã sớm bị bản quận vương hạ lệnh diệt trừ, các ngươi chỉ có đường chết.”
Nói xong, hắn vung tay lên dẫn Định vương rời đi, Sở Dật Lâm biết hôm nay hắn chỉ có đường chết. Rơi vào tay ác ma này, không thể không chết. Nếu muốn sống chỉ có thể cầu xin thái hoàng thái hậu, Sở Dật Lâm nhanh chóng kêu to: “Hoàng tổ mẫu, cứu ta, tôn nhi không muốn chết.”
Thái hoàng thái hậu mềm lòng, so với Yến Kỳ, bà càng có nhiều tình cảm với Định vương, nghe thấy hắn cầu cứu, ba không khỏi nhìn Yến Kỳ, chậm rãi lên tiếng: “Sở Kỳ, ngươi tha cho Định vương một mạng đi, giam hắn trong hoàng lăng.”
Cẩm thân vương gia không đồng ý chuyện này, nhưng không lên tiếng, Yến Kỳ quay lại nhìn thái hoàng thái hậu, khóe môi cười u ám: “Thái hoàng thái hậu lòng tốt có vẻ hơi thái quá, ngoài thành trăm dặm còn có bốn năm vạn phản quân đang chờ, nhiều khả năng sẽ công phá cửa thành, khiến dân chúng tai ương ngập đầu. Tất cả đều do Định vương mang tới. Bây giờ thái hoàng thái hậu còn nói muốn giữ lại mạng cho tặc tử này, vậy bản quận vương bắt buộc phải nói, lòng tốt của người dùng sai chỗ rồi.”
Dứt lời, hắn vung tay lên, trầm giọng ra lệnh: “Người đâu, kéo Định vương xuống thực thi hình phạt treo cổ, sáng sớm mai bêu trước cửa thành.”
Thanh âm Yến Kỳ thị huyết tiêu điều, không có một chút cảm tình cho thái hoàng thái hậu. Hắn đã nói bà không cần xen vào chuyện của người khác, sẽ không nể mặt bà.
Thái hoàng thái hậu mềm nhũn người, theo bản năng ngã sang một bên, đại cung nữ nhanh chóng chạy tới đỡ bà.
Định vương trắng mặt, hắn không ngờ Yến Kỳ không chút kiêng kị, ngay cả thái hoàng thái hậu hắn ta cũng không nể. Chẳng lẽ hôm nay hắn thật sự bị treo cổ, đừng vậy mà.
Định vương bị kéo đi, tiếng hét thê thảm vang vọng trong đêm: “Thái hoàng thái hậu, cứu tôn nhi.”
Thuộc hạ giám sát ti dùng một mảnh vải nhét vào mồm hắn, kéo đi. Yến Kỳ cũng theo bọn họ rời khỏi cung Đan Dương. Trước mắt kinh thành còn có bốn vạn phản quân đang bao vây, hắn còn phải chỉ huy binh lính diệt trừ phản quân, không rảnh để ý tới thái hoàng thái hậu.
Trước cửa cung Đan Dương, thái hoàng thái hậu trắng mặt, toát mồ hôi lạnh, vô lực, Cẩm thân vương đi tới ôm quyền hỏi: “Thái hoàng thái hậu, người sao rồi?”
Thái hoàng thái hậu nâng mắt nhìn Cẩm thân vương: “Đứa nhỏ này có phải quá tâm ngoan thủ lạt, đó là huynh đệ của hắn, chúng ta làm vậy là đúng sao?”
Cẩm thân vương gia cười ôn hòa: “Thái hoàng thái hậu nghĩ nhiều, cho dù chúng ta không làm vậy, chẳng lẽ hoàng thượng không phải hoàng thượng. Chỉ là hắn không muốn, nếu hắn muốn chúng ta có ngăn cản cũng không được. Người đừng nghĩ nhiều, trước mắt có thể bảo vệ phủ Tần quốc công mới là chính sự.”
Nói xong, Cẩm thân vương cũng cáo từ về phủ, Cẩm thân vương gia may mắn mình thoát thân. Càng may mắn hơn lần này ông biểu hiện tốt, hoàng thượng sẽ thân cận với phủ Cẩm thân vương, ông cảm thấy phủ đệ ngày càng có tiền đồ, càng thêm kiên định đứng về phe hoàng thượng.
Yến Kỳ hạ chỉ ra lệnh treo cổ Định vương.
Giám sát ti xưa nay làm việc mau lẹ, tinh, chuẩn, Định vương rơi vào tay bọn họ, giãy dụa cũng vô ích, rất nhanh đã bị xử tử. Ngay cả một câu trước khi chết cũng không thốt nên được, một đôi mắt thị huyết trừng trừng, hắn không rõ vì sao mình có thể dễ dàng chết như vậy. Hắn tưởng ít nhất mình cũng phải chết oanh oanh liệt liệt, phải huyên náo khiến Lương Thành kinh thiên động địa. Nhưng bây giờ hắn lặng yên không tiếng động, bị người khác bóp chết như giết một con kiến.
Hắn chết không nhắm mắt.
Nhưng nếu không nhắm mắt hắn cũng bị treo cổ, còn bị bêu trước cửa thành.
Bên ngoài cửa thành, hai vạn Kinh Vệ Quân, cùng hai bạn Hoài Nam quân nhận được tin, lập tức loạn long trời lở đất. Mỗi kinh vệ quân đều bôi mặt màu đỏ thề vì báo thù cho chủ tử. Mà hai vạn Hoài Nam quân lại trực tiếp lui về Hoài Nam. Bọn họ tới để giúp Định vương, nhưng hắn đã chết, vào tàn sát kinh thành không có ý nghĩa. Trong kinh ngoài ngũ thành binh mã, còn có kinh sư đại doanh đóng ngoài thành. Có thể không thành hay không còn chưa rõ. Nhưng nếu đánh khẳng định không có đường sống, bọn họ còn chưa muốn đi chịu chết.
Kinh Vệ Quân sao có thể lâm trận đào thoát, nếu không phải Hoài Nam vương trợ lực, sao chủ tử có lá gan tiến vào thành. Bây giờ chủ tử chết, bọn chúng lại bỏ chạy. Bọn họ tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra, có chết mọi người cùng chết.
Cho nên còn chưa đánh vào kinh thành, cách thành năm mươi dặm đã tự đánh nhau trước.
Hai bên khó phân thắng bại, đánh kịch liệt. Đúng lúc kinh sư bắc lục doanh đột nhiên từ trên trời giáng xuống, vây kín đánh từ ngoài vào, một đường tàn sá, khiến ngoài thành vang lên tiếng gào khóc thảm thiết. Tiếng chém giết kịch liệt, mơ hồ truyền tới trong thanh. Dân chúng nhận được tin sợ hãi bất an. Ngày hôm đó cửa thành đóng chặt, tới chập tối, tướng lĩnh bắc lục doanh xông tới hét vang, cửa thành mới mở ra, chỉ nghe thấy tiếng bẩm báo.
“Báo, toàn bộ phản tặc đã bị diệt.”
“Toàn bộ phản tặc bị diệt.”
Nhất thời dân chúng trong Lương Thành đều hoan hồ, không ít người chạy tới chỗ Định vương nhổ nước bọt chửi rủa. Mắng hắn gian trá vô sỉ, hèn hẹ, chẳng những phản quốc, còn dẫn nhiều người như vậy tới tấn công kinh thành, cũng may Yến quận vương khôn khéo, chỉ huy kinh sư bắc lục doanh tiêu diệt bọn họ. Yến quận vương đúng là phúc tinh của Đại Tuyên.
Định vương đã chết, phản quân bị diệt, không cần tiếp tục giấu chuyện hoàng đế băng hà.
Thái hoàng thái hậu lập tức truyền gọi tất cả đại thần tới cung điện của hoàng thượng, đồng thời truyền luôn phi tần trong hậu cung.
Trong cung điện hoàng thượng chật ních người, có người biết nội tình, có người không biết. Người biết thần thần bí bí, thấy Yến quận vương tới liền cung kính cẩn thận vấn an. Người không biết cảm thấy thật kỳ lạ, sắc mặt các phi tần không được tốt lắm. Tuy không biết chính xác, nhưng từ sau khi hoàng hậu chết cháy, đức phi bị xử tử, hoàng thượng bặt vô âm tín, các nàng có thể đoán ra được một chút, lúc này ai cũng ảm đạm, đau lòng.
Tuy rằng hoàng thượng khốn khiếp, vô năng, nhưng có hắn, các nàng vẫn là phi tần hậu cung. Nếu hoàng thượng đã chết, tất cả các nàng đều phải cắt tóc xuất gia, cả đời làm bạn với phật pháp.
Thái hoàng thái hậu nhìn mọi người, tất cả đã có mặt đầy đủ. Bà ho khan một tiếng, sắc mặt có chút tái nhợt. Đêm qua Định vương bị giết đả kích tới bà, chuyện này khiến bà hiểu rõ một điều. Hoàng thượng không phải tiên đế, hắn không phải hoàng đế tầm thường. Tâm ngoan thủ lạt, thủ đoạn tàn nhẫn, nếu chọc tới hắn tuyệt không chiếm được miếng ngon, dù là thái hoàng thái hậu cũng không vô dụng.
Thái hoàng thái hậu liếc mắt nhìn Yến Kỳ, trong lòng cảm thán, bất an, thậm chí bà còn nghĩ không biết mình làm có đúng không? Đẩy Yến Kỳ đăng cơ, nhưng nhớ tới lời Cẩm thân vương đêm qua, nếu Yến quận vương muốn làm hoàng thượng không ai cản được. Hắn đã đăng cơ, có hai đạo di chiếu của tiên đế, đủ để người trong thiên hạ chấp nhận thân phận của hắn. Dù bà không đứng ra làm chủ, kết quả vẫn như vậy. Ngược lại bà ra mặt khiến phủ Tần quốc công chiếm được tiên cơ, bà hộ Yến Kỳ có công, hắn không tới mức làm khó bà.
Sau này bà an tâm tĩnh dưỡng, không để ý tới chuyện triều chính, để cho đám người trẻ tuổi đi.
Thái hoàng thái hậu phát thệ, trên mặt tràn đầy ý cười, quét mắt nhìn mọi người trong điện: “Ta truyền các vị đại nhân cùng vi tần tới đây là có chuyện muốn tuyên bố. Hoàng thượng đã băng hà!”
Lời vừa nói ra, trong điện không ít người sững sờ, đưa mắt nhìn nhau. Hoàng thượng băng hà, không phải bị bệnh sao? Thế nào đã qua đời ngay tức khắc, chuyện gì vậy.
Phi tần quỳ rạp xuống, khóc than, cơn ác mộng của các nàng trở thành sự thật.
Chúng thần trong điện cũng đồng loạt quỳ xuống, khóc lóc, ngoại trừ vài vị trọng thần dửng dưng cùng chờ ý chỉ tiếp theo.
Trưởng công chúa bước ra, khuôn mặt trẫm tĩnh như nước tuyên bố: “Các vị đại nhân nén bi thương, hoàng thượng băng hà, tiên đế để lại hai đạo thánh chỉ, lập tân quân, sau đây bản cung tuyên đọc.”
Trưởng công chúa tuyên đọc hai đạo di chiếu, trong điện im lặng không tiếng động, chí có giọng bà vang vọng. Dù đã đọc xong, rất nhiều người vẫn không có phản ứng, ngoại trừ một số trọng thần đã biết trước. Cẩm thân vương gia cùng Triệu thừa tương dẫn đầu hô lên: “Chúng thần gặp qua hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Yến Kỳ mặc cẩm bào tím nhạt, tôn quý tao nhã bước ra từ đám người, đi lên vị trí chính giữa, nhìn chúng thần đang quỳ. Cử chỉ tao nhã như thiên thượng nhân gian, cả người khí phách đế vương, uy mà không giận, mặt rõ ràng ấm như ngọc, nhưng lại khiến người ta sợ hãi không dám tới gần. Một đôi mắt đen như sao trời, sáng như ngọc, khiến người khác khiếp sợ.
Ngày càng có nhiều người hồi phục tinh thần, nhanh chóng lên tiếng: “Chúng thần gặp qua hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Phi tần trong cung từ trong si mê bình tĩnh lại, nhìn nam tử đứng trên điện rồng, nhưng long phượng trình tường, tuyệt thế vô song. Không khỏi âm thần cáu giận mình xui xẻo, sao lại đi theo hoàng đế đã chết, nếu các nàng không bị tuyển trúng, bây giờ tân hoàng đăng cơ vẫn còn cơ hội.
Bên người hoàng thượng hiện tại chỉ có một nữ nhân, các tiểu thư chưa gả đều có cơ hội. Người người chỉ lo ghen tị, nhỏ máu, đã quên mất vị hoàng đế đã qua đời nằm trong tẩm cung.
Yến Kỳ quét mắt nhìn mọi người, tiếp nhận thánh chỉ trong tay trưởng công chúa, ánh mắt sáng quắc không sợ hãi nhìn chúng thần. Hắn ra đạo thánh chỉ thứ nhất.
“Định vương thân là vương gia Đại Tuyên, lại cấu kết với Hoài Nam vương quận Hoài Nam giết hơn một vạn binh lính triều đình. Loạn thần tặc tử, dẫn bốn vạn binh lính âm thầm về kinh, có ý đồ gây họa cho Đại Tuyên, nay bị trẫm bắt được, xử treo cổ bêu trước cửa thành, cảnh cáo người khác. Biếm Định vương thành thứ dân, không được an táng trong lăng mộ hoàng thất.”
Yến Kỳ dừng lại, mọi người trong điện đồng thanh: “Hoàng thượng thánh minh.”
Nhớ tới Định vương bị bêu trên tường thành, người người âm thầm mắng đáng đời. Chẳng những cấu kết với Hoài Nam vương, còn có ý đồ làm phản, rõ ràng tìm chết, nhưng cũng bởi vậy mọi người biết, thủ đoạn của hoàng thượng cực kỳ lợi hại.
Yến Kỳ hạ đạo thánh chỉ thứ hai: “Hiện tại hoàng đế đã băng hà, trước đó chưa từng mang tới phúc trạch cho thần dân Đại Tuyên, còn rước lấy tai họa cho đất nước, tin yêu phi, loạn triều đình, không nghe lời vàng tiếng ngọc, dẫn tới ngự sử can gián mà chết, giết chết vài vị ngự y trong triều. Nghiệp chướng nặng nề, bây giờ biếm thành vương gia, an táng trong lăng mộ hoàng thất.”
Mọi người thật không ngờ tân đế trực tiếp biếm hoàng đế đã băng hà thành vương gia, có thể thế người tâm ngoan thủ lạt, người người nâng cao cảnh giác, nhanh chóng đáp: “Hoàng thượng anh minh.”
Yến Kỳ không để ý tới bọn họ, tiếp tục hạ chỉ: “Phi tần trong hậu cùng đều xuống tóc làm ni, cả đời không được bước ra khỏi chùa nửa bước.”
Lời vừa dứt, đám phi tần khóc òa lên, trong số những người này, Tương chiêu nghi đau đớn nhất, nàng sinh ra công chúa Duyên Khánh, bây giờ xuất gia, nữ nhi phải làm thế nào?
Công chúa Duyên Khánh khóc òa lên, thái hoàng thái hậu đau lòng, nhanh chóng nhìn Yến Kỳ: “Hoàng thượng, chỉ bằng để cho Tương chiêu nghi ở lại trong cung, đi theo ai gia tới cung Đan Dương. Công chúa Duyên Khánh còn nhỏ, chờ nàng lớn, hoàng thượng ban hôn, cho phép hai mẹ con xuất cung.”
Yến Kỳ híp mắt nhìn Tương chiêu nghi, gật đầu đồng ý. Hắn không có ấn tượng gì với nữ nhân này, nhưng sinh nữ nhi cho hoàng đế, không phải công chúa cũng là tiểu quận chúa, bây giờ đuổi nàng tới chùa miếu, thật sự quá tuyệt tình.
“Chuẩn tấu.”
Ngoại trừ Tương chiêu nghi có thể ở lại trong cung, những người khác đều bị đưa tới chùa xuống tóc làm ni, nhất thời trong điện văng vẳng tiếng khóc.
Các vị đại thần ảm đạm, trong số này có nữ nhi nhà mình, có người mới mười sáu, mười bảy, nhưng lại phải xuống tóc làm ni, cả đời đăng thanh cổ phật. Làm phụ thân như bọn họ sao có thể đành lòng, nhưng các nàng là nữ nhân của tiên đế, không tới chùa miếu thì đi nơi nào.
Tương chiêu nghi có nữ nhi làm chỗ dựa, đi theo thái hoàng thái hậu, các nàng lại không có con.
Rất nhanh thái giám đi tới đưa bọn họ đi. Yến Kỳ quét mắt nhìn đại điện, ra lệnh cho bộ lễ bắt tay chuẩn bị hậu sự cho vương gia, mặt khác chuẩn bị lễ đăng cơ. Đợi khi vương gia nhập niệm, quan tài chuyển tới chùa Hộ Quốc siêu độ, có thể tiến hành đại lễ đăng cơ, xử lý quốc sự. Yến Kỳ ra thánh chỉ mới, ngày mình đăng cơ, đại xá thiên hạ, giảm ba phần thuế cho dân chúng trong ba năm, phạm nhân phạm tội nhẹ có thể được tha, tội chết có thể sửa thành giam giữ cả đời.
Trong Lương Thành một mảnh náo nhiệt, mọi người còn chưa hồi phục sau cái chết của Định vương, đã nghe thấy tin tức trong cung, hoàng thượng băng hà, tân đế đăng cơ.
Vốn mọi người nghĩ tân đế nhất định là Tiêu Diêu vương, nhưng không ngờ ngoại trừ hoàng thượng, Định vương, Tiêu diêu vương, tiên đế còn có trưởng tử là Yến quận vương. Ngài do Tiêu hiền phi trong cung sinh ra.
Trước đó mọi người thấp thỏm lo âu, thấy Yến quận vương đăng cơ lại cực kỳ hưng phấn, vỗ tay chào mừng. Không ngờ tân hoàng của bọn họ là Yến quận vương phong hoa tuyệt đại năng lực phi phàm.
Lúc này mọi người lại nhớ tới lời tiên tri của đại sư Nghiễm Nguyên tử, có minh quân phá mây mà tới, dẫn dắt dân chúng đi tới một thời kì cường thịnh mới. Đây không phải chứng minh đại sư rất lợi hại sao, đồng thời cũng chứng minh Yến quận vương chính là minh quân.
Đồng thời mọi người cũng nhớ tới một chuyện khác. Quận vương phi Vân Nhiễm là hoa vương Đại Tuyên, tay cầm roi đánh vương. Lịch sử các đời hoa vương đều trở thành hoàng hậu Đại Tuyên, trước đó mọi người còn cảm thấy kỳ lạ, bây giờ nghĩ lại, xem ra ông trời đã sớm giáng thiên ý, Yến quận vương mới là hoàng đế Đại Tuyên. Quận vương phi Vân Nhiễm chính là hoàng hậu trời định.
Cả kinh thành vui mừng, náo nhiệt, phá tan áp lực nhiều ngày qua. Không ít nhà vui mừng đốt pháp, tiếng vang dồn dập.
Trong viện Mặc Thấm phủ Yến vương.
Vân Nhiễm vẫn ở trong phòng đọc sách, Sơn Trà thở không ra hơi, chạy vào hưng phấn kêu lên: “Chủ tử!”
“Sao thế?”
“Người có biết hoàng đế Đại Tuyên bây giờ là ai không?”
Dĩ nhiên Vân Nhiễm biết, không phải Yến Kỳ sao. Hôm nay Định vương bị xử treo cổ bêu trước cửa thành, phản binh cũng bị diệt. Nếu đã diệt trừ hậu họa, tất nhiên Yên Kỳ sẽ công bố với triều thần, chuyện hoàng đế băng hà, sau đó xưng đế.
Vân Nhiễm tay cầm sách, mặc áo thêu hoa mai, tựa vào nhuyên thấp, thần thái kiều mỵ động lòng người.
Nàng trêu Sơn Trà: “Ai vậy, thấy ngươi có vẻ rất cao hưng?”
“Quận vương nhà chúng ta đó! Chủ tử, quận vương thế lại thành tân đế, rất nhanh chủ tử sẽ tiến cung sở thành hoàng hậu nương nương trung cung, vậy nô tỳ, nô tỳ sẽ thành gì?”
Sơn Trà kích động, nói năng lộn xộn, trật tự không rõ ràng.
Sơn Trà chưa nói xong, Dữu Tử cũng chạy vào, vẻ mặt kích động. Khuôn mặt đỏ bừng vì hưng phấn. Vừa thấy Sơn Trà liền hiểu nàng đã nói với chủ, liền cười cười.
Vân Nhiễm nhìn hai nha hoàn quá hưng phấn, buông sách xuống: “Nhìn các ngươi chỉ có chút tiền đó sau này sao có thể làm đại cung nữ bên người hoàng hậu.”
“Đại cung nữ, đại cung nữ bên cạnh hoàng hậu.”
Sơn Trà cùng Dữu Tử kích động nắm chặt tay nhau, nhảy cẫng lên.
Đại cung nữ bên cạnh hoàng hậu, cho dù cáo mệnh phu nhân trong thành cũng phải nể bọn họ vài phần, thật sự quá kích động.
Mọi người đang hoan hô vui mừng, bên ngoài lại có người đi vào, dẫn đầu là Lệ Chi, theo sao là Triệu ma ma. Hai người mặt mày rạng rỡ, tiến vào không kích động như hai tiểu nha hoàn kia, trầm ổn hành lễ.
“Nô tỳ chúc mừng chủ tử, trở thành hoàng hậu Đại Tuyên.”
Vân Nhiễm cười phất tay áo, giặn Lệ Chi cùng Triệu ma ma: “Sao các ngươi cũng giống bọn họ náo loạn, bọn họ chính là hai tiểu điên khùng.”
Lệ Chi cùng Triệu ma ma cười nói: “Không ngờ quận vương lại trở thành hoàng đế, quá bất ngờ.”
Vốn các nàng tưởng chủ tử có phúc khí, gả cho Yến quận vương. Ai ngờ phúc khí của người lớn như vậy, bây giờ thành hoàng hậu nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.Triệu ma ma vui mừng, lệ nóng doanh tròng, đi theo chủ tử tới ngày hôm nay thật sự cao hứng, nhưng cũng không muốn gây thêm phiền phức cho người. Triệu ma ma nói nhanh: “Chủ tử, nô tỳ muốn xin một ân điển.”
Vân Nhiễm thấy bà nghiêm túc, liền dừng cười.
Triệu ma ma cung kính quỳ xuống: “Nô tỳ tuổi đã cao, sợ không theo chủ tử tiến cung được, muốn về quê dưỡng lão, xin chủ tử thành toàn.”
Không khí vui mừng lập tức trầm xuống, Sơn Trà nói nha: “Triệu ma ma, bà nói gì thế, chủ tử thành hoàng hậu, là lúc bà được hưởng phúc, sao lại về quê dưỡng lão.”
“Các ngươi chăm sóc chủ tử cho tốt, nô tỳ già rồi không chịu nổi ép buộc. Triệu ma ma cười cười, bà cùng chủ tử đi tới bước này, cũng đã thấy đủ.
Vân Nhiễm không cưỡng ép, chỉ quan tâm hỏi: “Ở quê còn có ai sao?”
Triệu ma ma cười nói: “Nô tỳ còn một đệ đệ, gần đây thường xuyên viết thư muốn đón nô tỳ trở về.”
Tiền tiêu vặt hàng tháng của Triệu ma đều trợ cấp cho hắn, hắn cũng có vẻ tốt bụng, muốn đón bà về dưỡng lão.
Vân Nhiễm gật đầu: “Được! Bảo Triệu Hổ đưa bà về, ở quê tĩnh dưỡng cho tốt.”
Triệu ma ma cung kính lạy Vân Nhiễm ba cái rồi mới rời đi.
Ba tiểu nha hoàn có chút đau lòng, nhất thời không dậy nổi vui mừng. Vân Nhiễm quét mắt nhìn bọn họ: “Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, chính các ngươi cũng sẽ có một ngày rời khỏi ra, mất mát cái gì.”
Ba người lập tức quỳ xuống: “Chúng nô tỳ sẽ không rời chủ tử.”
“Đứng lên đi,” Vân Nhiễm phất tay, chờ ba người đứng dậy liền dặn dò Lệ Chi: “Ngươi chuẩn bị một ngàn lượng bạc cho Triệu ma ma mang theo, chọn lấy một ít tơ lụa thượng đẳng cùng đồ ngọc tốt, mặt khác chuẩn bị một số dự lễ cho huynh đệ của bà.”
“Ân! Chủ tử.”
Lệ Chi lui ra ngoài chuẩn bị, Sơn Trà đi tới châm trà cho Vân Nhiễm, Dữu Tử dọn dẹp phòng, bên ngoài có tiểu nha hoàn khẽ gọi: “Sơn Trà tỷ tỷ.”
Sơn Trà đi ra ngoài, tiểu nha hoàn nhanh chóng đưa tới một tấm thiếp: “Đây là quản gia sai người đưa tới, nói vài vị triều thần tới bái kiến quận vương phi.”
Sơn Trà nhận lấy đưa cho Vân Nhiễm, bên trên viết tên của ba người, lần trước đi theo nàng tới sòng bạc Cát Tường. Nghiêm Thành, Hạ Tông, Mang Chính, chắc bọn họ nhận được tin Yến Kỳ thành hoàng đế, nàng thành hoàng hậu nên đánh tâm tư lên người nàng. Vân Nhiễm khẽ cười, thật ra không chán ghét bọn họ. Nhưng nàng cũng không muốn nhúng tay vào triều chính, Vân Nhiễm ngoắc Sơn Trà lại gần thì thầm vài câu.
Sơn Trà đáp lời đi ra ngoài, Vân Nhiễm bất động nằm trên nhuyễn tháp đọc sách, gần đây nàng hơi lười, không muốn vận động. Trời lạnh như vậy chi bằng ở trong phòng đọc sách.
Tới chập tối Yến Kỳ còn chưa về, thật ra nàng đang chờ một người khác.
Nhị công tử Yến Trăn quỳ gối trước cửa viện Mặc Thấm khóc lóc, sám hối.
Hắn mắng mình không phải người, tự vả miệng. Xung quanh rất nhiều người vây xem, ai ai cũng hiểu, sở dĩ nhị công tử làm vậy là vì quận vương lên làm hoàng thượng. Nếu nhị công tử không gây ra lỗi lầm với quận vương, trước mắt hắn sẽ thành người gần gũi với hoàng thượng nhất. Đáng tiếc hắn đối chọi gay gắt với quận vương, nên bây giở hẳn đang sợ hãi.
Vân Nhiễm nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhiếu mày nhìn Sơn Trà đang đi tới: “Xảy ra chuyện gì?”
“Là nhị công tử, hắn quỳ bên ngoài, vừa khóc vừa vả miệng nói mình có lỗi với quận vương, có lỗi với hoàng thượng.”
Vân Nhiễm giật giật khóe miệng, vẻ mặt châm chọc, Yến Trăn thật sự mặt dày. Nếu hắn bất động có thể nàng đã quên mất sự tồn tại của hăn. Bây giờ hắn lai chủ động chạy tới cửa, nàng không thu thập một chút, thì thật có lỗi với bản thân.
Vân Nhiễm ngồi dậy, Sơn Trà lập tức xỏ giầy cho nàng, lại phủ thêm áo choàng, rồi mới đỡ nàng đi ra ngoài. Trong viện có không ít người làm nhìn thấy, càng thêm cung kính, vị này không chỉ là quận vương phi còn la hoàng hậu. Nếu muốn giết các nàng đơn giản như bóp chết con kiến.
Vân Nhiễm không để ý tới những người này, dẫn tiểu nha hoàn đi tới cửa viện. Bên ngoài khá đông người làm đang xem náo nhiệt, ngoài ra còn có Triệu trắc phi Hà di nương. Mọi người thấy Vân Nhiễm tới đều nhanh chóng quỳ xuống: “Nô tỳ gặp qua quận vương phi.”
Tuy rằng chưa sắc phong, nhưng cũng sắp, bọn họ không dám sơ ý.
Vân Nhiễm phất tay áo, ý bảo mọi người đứng dậy. Bọn họ không làm khó nàng, nàng cũng không làm khó bọn họ. Yến nhị công tử nhìn Vân Nhiễm đứng trước cửa, không giận mà uy, khí chất khiến hắn kinh sợ nhất thời quên khóc, quên sám hối.
Tới tận khi Vân Nhiễm hỏi hắn: “Nhị công tử muốn làm gì đây?”
Yến Trăn nghe thấy, lập tức gào khóc: “Đại tẩu, trước kia ta có lỗi với người cùng đại ca. Các ngươi đại nhân đại lượng tha cho ta đi, sau này ta nhất định sẽ không làm chuyện xấu.”
Vân Nhiễm nở nụ cười châm chọ, sau này cũng phải xem ngươi có bản lĩnh không. Nếu dám tiếp tục gây sự Yến Kỳ, trực tiếp giết chết ngươi.
“Yến nhị công tử khả năng chưa biết tính của ta.”
Vân Nhiễm nhìn Yến Trăn cười trong sáng, mắt như thu thủy, thoạt nhìn có vẻ dễ nói chuyện, nhưng Yến Trăn biết nữ nhân này rất lợi hại. Nàng càng cười dịu dàng, chuyện càng nghiêm trọng, hắn sợ hãi thật sự bật khóc.
Vân Nhiễm đứng thẳng dậy bỏ qua hắn, nhìn Triệu trắc phi hô to: “Triệu trắc phi.”
Triệu trắc phi lập tức cung kính đi tới: “Quận vương phi.”
“Mọi chuyện trong phủ rất nhanh sẽ không có người để ý. Ta thấy ngươi tuy không quá tốt, nhưng cũng có vài phần trung thành. Sau này quyền quản gia giao cho ngươi, cần phải tận tâm tận sức, mọi chuyện đều phải xuất phát từ lợi ích của phủ Yến vương.”
Triệu trắc phi có chút không thể tin được, một lúc lâu vẫn im lặng, Hà di nương ở bên cạnh khẽ nhỏ giọng: “Trắc phi tỷ tỷ.”
Một tiếng gọi khiến Triệu trắc phi bừng tỉnh, kích động quỳ xuống: “Thiếp thân nhất định ghi nhớ lời của quận vương phi, cố gắng quản lý tốt phủ Yến vương.”
Yến Trăn trợn mắt, hắn tới là muốn mượn sức hoàng hậu, đoạt lại quyền chưởng gia, thuận lợi kế thừa vị trí thế tử. Nếu hắn thành thế tử, gia sản sẽ thuộc về hắn, nhưng nữ nhân này lại giao quyền quản gia cho Triệu trắc phi, chuyện gì vậy.
Yến Trăn ngay cả ý nghĩ đi chết đều có, Vân Nhiễm vẫn không nhìn hắn thản nhiên nói: “Triệu trắc phi, ngươi ở Yến gia phải tỷ mỉ để ý, nếu ngươi làm tốt, chuyện khác cũng không phải đã hết cơ hôi. Sản nghiệp Yến gia cũng không thể giao cho một tay cờ bạc, còn là long dương quân.”
Dứt lời, Triệu trắc phi sướng muốn thăng thiên, lời của hoàng hậu rất rõ ràng. Nếu nàng trung thành, thế tử có khả rơi xuống tay con mình Yến quân. Triệu trắc phi liên tục dập đầu: “Thiếp thân nhớ kỹ lời quận vương phi, nhất định sẽ cố gắng quản lý vương phủ, trung thành với Yến gia, trung thành với quận vương phi.”
“Umh! Quay về ta sẽ dặn Lệ Chi bàn chuyện với ngươi.”
“Tạ quận vương phi!”
Vân Nhiễm quay đầu, không thèm để ý tới nhị công tử Yến Trăn. Tao nhã tiến vào viện Mặc Thấm, Yến Trăn hận muốn tự sát, hắn ăn trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo. Nếu hắn không xuất hiện, chỉ sợ nữ nhân này không nghĩ tới. Hắn vừa ra đúng lúc nhắc nhở nàng, giao quyền chưởng gia cho nữ nhân họ Triệu. Ý của nàng ta Yến Quân có thể trở thành thế tử, Yến Trăn không chịu nổi uất ức ngất đi.