Quỷ Y Quận Vương Phi​

chương 174: ai dám cản, ta giết kẻ đó

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngoài cửa viện Như Hương, Vân Nhiễm còn ngơ ngẩn chưa có phản ứng, trưởng công chúa đã kéo nàng vào phòng, nói nhỏ: “Sau này công chúa còn phải làm dâu, không giống như ở nhà. Cho dù thân phận tôn quý, cũng là dâu nhà người ta, trên phải chăm sóc cha mẹ chồng, dưới phải xử lý các mối quan hệ, hiếu trên hòa dưới, còn phải chăm sóc phu quân của mình.”

Vân Nhiễm có chút nhức đầu, khẽ cảm thán nghĩ tới mối quan hệ mẹ chồng con dâu phức tạp: “Vừa nghĩ đến chuyện này, liền không muốn gả."

Trưởng công chúa cười lườm nàng: “Nói linh tinh, Yến quận vương là vị hôn phu nữ tử muốn gả nhất Đại Tuyên, bây giờ ngươi gả cho hắn, chiếm được món hời.”

“Sao không phải là hắn chiếm tiện nghi của ta, có biết bao nhiêu người muốn cưới ta, ta gả cho hắn là hắn được món lời lớn.”

Vân Nhiễm bĩu mối, trưởng công chúa cười rộ lên: “Cũng đúng, tiểu tử Yến Kỳ được lời lớn, hai người đều có lời, nên các ngươi mới là một đôi trời sinh.”

Trưởng công chúa không đi theo Vân Nhiễm vào phòng, bà dừng lại trước cửa phòng dặn dò Sơn Trà cùng Dữu Tử: “Mau vào hầu hạ công chúa mặc quần áo, sau này phải nhớ kĩ ngăn cản công chúa có những hành vi đường đột, vinh quang của chủ tử là vinh quang của các ngươi. Các ngươi là một thể thống nhất.”

Sơn Trà cùng Dữu Tử nhanh chóng trả lời: “Ân, trưởng công chúa, nô tỳ đã biết.”

“Vào đi thôi.” Trưởng công chúa phất tay, Sơn Trà cùng Dữu Tử nhanh chóng đưa Vân Nhiễm vào phòng, bà đứng phía sau nở nụ cười, Dư ma ma cũng vui vẻ. Không ngờ trưởng công chúa có thể chủ trì chuyện hôn sự cho tiểu quận chúa, khó trách nàng vui tới vậy.

Từ lúc Vân vương gia tới, trưởng công chúa vui vẻ tới tận bây giờ.

“Công chúa, chúng ta nên chuẩn bị đồ đạc cho hộ quốc công chúa.”

“Ân, chúng ta đi thôi.”

Trưởng công chúa mỉm cười, đi vào trong sân bắt đầu chuẩn bị cho đại hôn của Vân Nhiễm.

Hai tiểu nha hoàn vừa mặc quần áo cho Vân Nhiễm vừa cười nói: “Công chúa, dọa chết nô tỳ, còn tưởng trưởng công chúa sẽ dạy giỗ người, bà là công chúa hoàng thất chính thống, rất coi trọng lễ nghi. Người lỗ mãng xông ra ngoài như vậy, nô tỳ sợ người bị mắng.”

“Chuyện không thể lại có thể, trưởng công chúa đối xử thật tốt với công chúa nhà chúng ta.”

Sơn Trà cũng gật đầu: “Đúng vậy, rất tốt.”

Vân Nhiễm suy nghĩ sâu xa, trưởng công chúa đối với nàng quá tốt, nhưng vì sao lại như vậy. Rõ ràng là nàng hại chết nữ nhi của bà, hại chết Hạ Chi Diêu người yêu của bà. Nhưng chẳng những bà không trách còn đối xử với nàng rất tốt, vì sao.

Vân Nhiễm nghĩ mà đau đầu cũng không ra đáp án, Lệ Chi đi vào cầm theo một tấm thiệp hoa, bẩm báo với Vân Nhiễm.

“Công chúa, là thiệp mời của công chúa Vinh Đức, đêm nay nàng mở tiệc chiêu đãi ở phủ mời khách tới ngắm hoa, mời công chúa tới dự.”

Vân Nhiễm hơi nhíu mày, Sở Vận Ninh sao? Nàng ta lại tính diễn trò gì? Lần trước nàng vốn muốn gả nàng ta cho tướng quân Trầm Thụy ở thành Liên Dương, ai ngờ hắn từ hôn, tuy rằng đả kích Sở Vận Ninh, nhưng lại giữ nữ nhân này ở lại kinh thành.

Nữ nhân này chính là tai họa, nàng cũng không tin người như Sở Vận Ninh có thể hối cải sửa chữa.

Quan hệ hai người căng thẳng như vậy, nàng ta lại mời nàng tới phủ dự tiệc, chẳng lẽ muốn ra tay với nàng, vậy nàng cũng muốn xem thử.

“Được, ngươi báo với người làm, đêm nay ta sẽ tới dự tiệc.”

Lệ Chi có chút lo lắng: “Công chúa, nô tỳ thấy vẫn không nên đi thì hơn, công chúa Vinh Đức luôn hận người, người tới nàng sẽ nhất định nghĩ cách đối phó với người.”

“Nàng muốn đối phó với ta, ta cũng muốn đối phó với nàng.”

Lệ Chi không nói gì nữa, đi ra ngoài, Sơn Trà cùng Dữu Tử cũng không nói thêm gì, người thông minh như vậy, kẻ khác muốn hại nàng đến cuối vẫn là tự tìm đường chết, bọn họ không cần phải lo lắng.

Cả buổi chiều, Vân Nhiễm không rời khỏi viện Như Hương, trưởng công chúa tới thảo luận với nàng về việc đại hôn, danh mục quà tặng, đồ cưới, nha hoàn đi theo, bận rộn đến chập tối, công chúa mới tha cho nàng.

Phủ công chúa Vinh Đức.

Nơi này không xa phủ Vân vương, qua hai con đường là tới rồi.

Lúc Vân Nhiễm tới, người khác đã sớm tới, có điều tiệc đêm nay cũng không quá đông người, toàn những gương mặt quen thuộc. Tiêu Diêu vương phi Tống Mẫn, thế tử phi phủ Tần quốc công Triệu Thanh Nghiên, còn có tiểu thư phủ Tần quốc công Tần Giác, tiểu thư phủ Tuyên Bình hầu Giang Tập Tuyết muội muội của Giang Tập Nguyệt. Từ sau khi tỷ tỷ qua đời, Giang gia dốc lòng bồi dưỡng nàng. Tuy rằng không bằng tỷ tỷ, nhưng băng tuyết thông minh, rất được người khác yêu thích, còn một người khác chính là biểu muội của Yến Kỳ Tiêu Ngọc Đình.

Tiêu Ngọc Đình tràn đầy hận ý nhìn Vân Nhiễm, cố ghìm nước mắt nghẹn ngào khi nghĩ tháng sau nữ nhân này sẽ gả cho biểu ca.

Lần trước nàng ta muốn hợp tác với quận chúa Nhược Uyển để đánh bại nữ nhân này, ai ngờ nàng ta lại đuổi quận chúa Nhược Uyển rời khỏi kinh thành.

Hơn nữa biểu ca đã cảnh cáo, không cho phép nàng ra tay đối phó Vân Nhiễm. Nữ nhân này chẳng những lợi hại, còn được biểu ca yêu thích, không có việc gì đừng đi chọc phiền phức.

Tuy rằng Tiêu Ngọc Đình không ra tay, nhưng thấy Vân Nhiễm, trong lòng liền ngứa ngáy khó chịu như kiến bò.

Vân Nhiễm nhìn vài vị khách, khóe môi cười thản nhiên, xem ra yến hội đêm nay rất náo nhiệt. Công chúa Vinh Đức biết rõ quan hệ của nàng với Triệu Thanh Nghiên cùng Tiêu Ngọc Đình không tốt, còn mời bọn họ tới, là muốn hợp sức làm khó nàng sao, quá non nớt.

Vân Nhiễm vừa xuất hiện, Tiêu Diêu vương phi Tống Mẫn cùng Tần Giác, Giang Tập Tuyết đã tới chào hỏi, ba người cười nói: “Công chúa đã tới, chúng ta đang chờ người.”

Vân Nhiễm cười đáp lại, vừa nói chuyện vừa đi vào trong đình.

Bên trong phòng, công chúa Vinh Đức đã điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, dẫn Triệu Thanh Nghiên cùng Tiêu Ngọc Đình đi tới.

Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười, bỏ qua thái độ đối chọi gay gắt ngày xưa, nàng ta nhiệt tình cầm tay Vân Nhiễm. Vân Nhiễm khéo tránh qua, sắc mặt nàng ta khẽ tối lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.

“Vân Nhiễm, ngươi tới đây, ta còn sợ ngươi không tới.”

Vân Nhiễm bất động thanh sắc quan sát nữ nhân này, muốn nhìn thử xem nàng ta định làm gì, nhưng không nhìn ra.

Mọi người cùng đi vào trong đình, trên bàn đã bày sẵn yến tiệc, xung quanh có nhiều bồn hoa đang nở rộ, không gian tràn ngập mùi hương thơm ngát, cách đó không xa có người đang gảy đàn, khung cảnh rất đẹp.

Công chúa Vinh Đức mời Vân Nhiễm ngồi ở vị trí chính giữa, Tiêu Diêu vương phi cùng thế tử phi phủ Tần quốc công ngồi ở bên cạnh nàng, những người khác theo thứ tự ngồi xuống.

Nàng ta tự mình rót rượu nâng chén nhìn Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, chén đầu tiên ta kính ngươi, trước đây là do ta không hiểu chuyện, hi vọng chúng ta có thể xóa bỏ, sau này chung sống hòa bình.”

Vân Nhiễm cầm chén lên, ánh mắt u ám, khóe môi cười hờ hững, xóa bỏ, chung sống hòa bình, có thể sao? Chỉ sợ dù nàng nguyện ý quên, nữ nhân này cũng không đồng ý.

Nhưng nàng thật sự không hiểu nữ nhân này muốn giở trò gì đêm nay, nàng đã kiểm tra qua không phát hiện vấn đề gì, hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy, nàng ta cũng không tiện hành động.

Vân Nhiễm bưng chén, uống cạn với sở Vận Ninh.

Tiêu Diêu vương Tống Mẫn biết hai người có hiềm khích, thấy các nàng uống cạn nhiệt tình nói.

“Tốt rồi, tốt rồi, ân oán xóa bỏ, quên đi chuyện trước kia, mọi người vẫn là tỷ muội thân thiết.”

Bà ta cầm chến nhìn mọi người: “Hôm nay chúng ta có mặt ở đây, cũng là duyên phận, mọi người cùng cạn chén, chúc mừng phủ đệ của công chúa xây thành.”

Mọi người đều cạn chén, bầu không khí náo nhiệt lên, vài người vừa ăn vừa nói chuyện, về son phân đang thịnh hành, hay các loại tranng sức, y phục. Có khi lại nhắc tới nam nhân, ai tuấn mỹ, ai quyền thế, cuối cùng nhắc tới Yến quận vương. Tiêu Diêu vương phi nâng chén nhìn Vân Nhiễm.

“Bổn vương phi kính hộ quốc công chúa một chén, chúc người đại hôn vui vẻ.”

Vân Nhiễm nhìn Tiêu Diêu vương phi, thấy ánh mắt bà ta sáng rõ, không có ý xấu.

Nhưng lời nói của bà ta quả thật có sức giấy lên thù hận.

Sắc mặt công chúa Vinh Đức vẫn thản nhiên như thường, trong lòng Triệu Thanh Nghiên cùng Tiêu Ngọc Đình ghen ghét, ánh mắt hơi đỏ lên, Tần Giác cùng Giang Tập Tuyết hâm mộ không thôi.

Vân Nhiễm cảm ơn bà ta, hai người uống cạn.

Công chúa Vinh Đức lại mời mọi người dùng bữa, duy trì bầu không khí ôn hòa, nàng ta vẫn cười thản nhiên, không có ý đồ hại Vân Nhiễm, giống như thật sự thay đổi. Nhưng nàng lại cảm thấy nữ nhân này không thể thay đổi, nàng ta rất thích Yến Kỳ.

Thân là công chúa hoàng thất cao cao tại thượng, thứ nàng dùng luôn là đồ tốt nhất. Bây giờ nam nhân mình thích đi cưới người khác, sao nàng ta có thể chịu được.

Vân Nhiễm vốn muốn động nàng ta nhưng không có cơ hội, nàng cũng đề phòng nàng.

Sau khi yến hội kết thúc, thời gian đã không còn sớm, công chúa Vinh Đức đứng dậy cảm ơn mọi người đã tới dự, sau đó nhìn Vân Nhiễm nói.

“Sư tẩu, hi vọng ngươi không ghi thù chuyện trước kia ta đã làm, nếu không lần sau tới cửa, ta sợ bị đuổi.”

Vân Nhiễm cười đáp: “Sao có thể, nếu Vinh Đức đáng yêu như vậy có ai lại không thích.”

Chỉ sợ không đáng yêu, ai sẽ thích.

Vân Nhiễm cười thản nhiên, dẫn hai nha hoàn rời khỏi phủ công chúa, về nhà mình.

Trên xe ngựa, vẻ mặt hai nha hoàn khó hiểu hỏi: “Công chúa, người thấy có khi nào công chúa Vinh Đức thật lòng muốn kết bạn với công chúa không?’

Dữu Tử lạnh mạt, không tin: “Chó không đổi tính ăn cỏ, nô tỳ không tin nàng có thể thay đổi, công chúa vẫn nên cẩn thận.”

Vân Nhiễm im lặng, nhắm mắt suy nghĩ lại ý đồ đêm nay của công chúa Vinh Đức. Có lẽ bây giờ án binh bất động là vi âm mưu lớn còn ở phía sau, nàng có thể thấy được nữ nhân này rất ích kỉ, cũng rất đề phòng nàng, sẽ không dễ dàng ra tay. Trước đây nàng trừng trị nàng ta, khiến nàng ta cẩn thận hơn, đêm nay làm như vậy, chẳng qua muốn cho người Đại Tuyên biết, nàng có lòng muốn hòa hảo với hộ quốc công chúa, cứu vớt thanh danh của mình.

Mục đích chân chính, chỉ sợ có âm mưu lớn hơn.

….

Triều đình Đại Tuyên đột nhiên nổi sóng gió, đầu tên là quan muối ở Dương Châu bị cách chức điều tra, chỉ một quan muối nho nhỏ lại tham ô tới năm trăm vạn lượng bạc. Hơn nữa sổ sách không rõ, nghe đồn cuối cùng không chịu được hình phạt của giám sát ti đã cắn lưỡi tự sát.

Quan muối vừa chết, tuần phủ Giang Dương lại ngã ngựa, nge tói, hắn ta tạo ra rất nhiều oan sai, giết nhầm người tốt, không phân phải trái. Có người tố cáo hắn, bây giờ đang bị giam trong nhà giam bộ hình.

Còn có lại bộ thị lang, âm thầm tham ô ngân lượng bộ hộ, để xây dựng phủ đệ, mua đất cưới nạp thiếp, đáng tiếc bị lộ nên cũng bị bắt vào bộ hình.

Nhiều chuyện xảy ra liên tiếp khiến người ta kinh hồn táng đảm, nhiều năm làm quan có ai lại không mèo mỡ mông tâm ăn chút đỉnh, nếu cứ điều tra như vậy, chỉ sợ cả triều đình đều không thoát được.

Cả Đại Tuyên bao trùm một bầu không khí nặng nề, mọi người không hiểu Yến quận vương diêm vương lại phát điên gì, theo lý mà nói chưa đến một tháng nữa là đại hôn, tâm trạng của hắn phải rất vui mới đúng. Sao lại có khuynh hướng cuồng bạo thế này.

Mọi người không thể đoán ra sự vi diệu trong đó, vài người đều run như cầy sấy, một số người lại như đứng đống lửa ngồi đống than, có người còn sợ hãi muốn chết.

Phủ Định vương, thị vệ chật như nêm cối, không ai dám tới gần.

Trong thư phòng chật ních người, đều là quan viên trong triều, có một số dính dáng tới Mai gia, một số do không được hoàng thượng trọng dụng nên đổi phái, một số do thất bại nên muốn tìm minh chủ mới, tới đầu quân làm thuộc hạ cho Định vương. Chờ sau khi hắn đăng cơ, cả đám trở thành công thần, phong cảnh vô hạn mang lại vinh quang cho gia tộc.

Nhưng tay chân liên tiếp bị hạ khiến bọn họ sợ hãi, trong lòng hối hận không thôi.

Người khác không biết, nhưng bọn họ biết, ba người bị bắt gần đây đều cùng thuyền của Định vương. Sao có thể khéo như vậy, đều là người của Định vương, chuyện này rõ ràng có chút kỳ lạ.

Một người nhanh chóng đứng dậy: “Vương gia, chuyện này nhằm vào người, nếu chúng ta không nghĩ cách, cuối cùng tất cả đều bị diệt.”

Người này vừa nói xong, sắc mặt những người khác đều khó coi, ồ cả lên.

Mọi người nhỏ giọng bàn tán, một người trầm ổn đứng dậy lên tiếng: “Mọi người bình tĩnh lại, đừng náo loạn, trăm ngàn lần không được rối loạn trận tuyến. Chúng ta cùng chug một thuyền, nếu hoảng sợ chỉ tạo cơ hội cho kẻ khác thả câu.”

Người khác lại đau khổ lên tiếng: “Mai đại tướng quân, chúng ta đề nghe theo lời mời của người mới ủng hộ Định vương điện hạ. Nhưng bây giờ chuyện còn chưa thành đã chết ba người, rốt cuộc là ai tiết lộ bí mật của chúng ta. Nhất định phải điều tra cho rõ, nếu không tất cả chúng ta sẽ bị bắt.”

Mai Sơn đại tướng quân giơ tay lên: “Các vị yên tâm, ta tin tưởng Định vương sẽ điều tra rõ chuyện này, các ngươi đừng quá lo lắng, không có chuyện gì.”

Mọi người im lặng, sau đó có người lên tiếng: “Nhất định có người tiết lộ chuyện này ra ngoài, nếu không sao có thể chính xác như vậy, rốt cuộc là ai phản bội.”

“Đúng vậy, ai?”

Cả thư phòng lộn xộn lên, sắc mặt Sở Dật Lâm khó coi, bàn tay nắm chặt lại, ánh mắt lạnh lẽo hung tàn, thật ra hắn đã có nghi ngờ.

Nói không chừng là cái tiện nhân sắp chết kia để lại danh sách giao cho Vân Nhiễm. Nàng ta đưa cho Yến Kỳ, nếu không sao hắn ta có thể ra tay chuẩn xác như vậy.

Yến Kỳ, Vân Nhiễm, hắn thề không đội trời chung với bọn họ. Hắn muốn giết chết hai người kia, có họ không có hắn.

Sở Dật Lâm âm thầm thề, ánh mắt chợt sáng lên, nhìn mọi người trong phòng, trầm ổn lên tiếng: “Các vị không cần lo lắng, bổn vương sẽ xử lí chuyện này. Hôm nay triệu tập mọi người tới đây là vì muốn nhắc nhở phải cẩn thận an phận thủ thường một chút. Bổn vương sẽ nhanh chóng xử lí chuyện này, mọi người lặng lẽ về đi, sau này không có chuyện quan trọng, bổn vương sẽ không gọi mọi người tới, tạm thời không cần tới đây.”

Sở Dật Lâm nghiêm túc nghĩ lại lúc Tống tiện nhân còn ở trong phủ, hắn cũng không gọi tất cả mọi người tới phủ. Trên danh sách chỉ là một phần, nhưng sau này hắn không thể sơ ý như vậy.

“Ân, vương gia.”

Mọi người đứng dậy, cả đám như chấu chấu buộc trên một sợ dây, có nói gì cũng vô ích. Kết cục đều như nhau vậy chỉ còn cách đồng lòng đi về phía trước.

Mọi người theo mật đạo rời khỏi thư phòng, nơi này thông tới bên ngoài thành, là bí mật của Định vương, chỉ có cận thần mới biết.

Tất cả mọi người đều rời khỏi, chỉ còn lại Mai Sơn cùng hai vị công tử Mai gia nhìn Định vương.

“Vương gia, rốt cuộc là ai tiết lộ chuyện này ra ngoài.”

“Không có gì bất ngờ, hẳn là Tống tiện nhân, nàng ta có quan hệ tốt với hộ quốc công chúa, cho nên đưa danh sách tới tay của Vân Nhiễm.

Mai Sơn nghe thấy vậy, trong lòng lo lắn, ban đầu hắn đoán chỉ là không may Yến Kỳ mới bắt được ba người của bọn họ. Nếu như có danh sách, vậy không phải tiếp theo bọn họ đều bị bắt sao?

“Vương gia, vậy phải làm sao bây giờ?” Mai Sơn nóng lòng, nhiều người như vậy, cả Mai gia của hắn đều không thoát.

“Cậu đừng hoảng sợ, ta đoán tiện nhân kia cũng không biết tất cả mọi người, nàng ta chỉ biết một nhóm nhỏ, cho nên sẽ không tổn hại đến căn cơ, hơn nữa ta cũng không ngồi yên chờ chết.”

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm dám động tới nguyên khí của hắn, hắn sẽ bắt bọn họ đền mạng.

“Điện hạ định làm thế nafp.”

Ánh mắt Sở Dật Lâm lạnh lẽo, sát khí nồng đậm, giơ tay lên cản Mai Sơn tiếp tục truy hỏi: “Cậu trở về đi, thời gian này nên cẩn thận một chút, việc này để cho bổn vương xử lí.”

“Được.” Mai Sơn có chút tin tưởng vào năng lực của Định vương, đồng thời trong lòng khẽ thở dài, nếu trước đó bọn họ ủng hộ Định vương đăng cơ thì tốt rồi. Thái hậu lại cố tình cho rằng đương kim hoàng thượng tính tình ôn hòa, làm việc không quyết đoán có thể điều khiển được, nên kiên quyết bắt bọn họ thúc đẩy hắn lên ngôi, bây giờ thì hay rồi, hắn làm phản quay lại đối phó với Mai gia.

Mai Sơn thở dài thườn thượt, đứng dậy dẫn theo hai người cháu rời khỏi ngự thư phòng.

Định vương lo lắng, gõ gõ mặt bàn, trầm mặc, thuộc hạ không ai dám lên tiếng, lặng lẽ ra canh giữ bên ngoài.

Triều đình liên tiếp tổn thất ba vị quan, khiến mọi người hoảng sợ, bất an.

Vân Nhiễm nghe thấy chuyện này, tâm trạng lại rất tốt.

Lông mi khẽ nheo lại, ánh mắt trong trẻo có hồn, khóe môi cười như nước.

Bây giờ chỉ sợ Định vương đang ăn không ngon ngủ không yên. Đáng đời.

Vân Nhiễm hừ lạnh, vén rèm xe nhìn xung quanh, trên người người ngựa như nước. Nhưng vì chuyện của ba vị quan, khung cảnh có vẻ trầm thấp, Yến quận vương vừa ra tay, không ai đoán được kẻ tiếp theo là ai, nên đều lo lắng đề phòng.

Vân Nhiễm không để ý tới những kẻ này, ngẩng đầu nhìn bầu trời, hôm nay thời tiết không tệ.

Trưởng công chúa hẹn nàng ra ngoài mua đồ, đồ cưới của nàng rất nhiều, trưởng công chúa cẩn thận mua thêm một số đồ nàng thích, chọn đầy cả hai xe, mệt chết nàng.

Nghe thấy mọi người bàn tán, tâm trạng của nàng cũng không tệ.

Vân Nhiễm buông màn xe xuống, đi thẳng về phủ Vân vương.

Đến một góc đường vắng, đột nhiên phía sau có tiếng vó ngựa cấp tốc chạy tới đây, trong nháy mắt đã chặn đường vân Nhiễm. Triệu Hổ nhanh chóng ghìm cương, sắc mặt cực kì khó coi, không để ý tới hai con ngựa, chỉ sợ kinh động tới công chúa.

Triệu Hổ định trách mắng người phi ngựa, nhưng vừa ngẩng đầu dậy liền ngơ ngẩn, bởi người chặn xe chính là Định vương Sở Dật Lâm.

Sở Dật Lâm nhảy xuống ngựa đứng trước xe ngựa của Vân Nhiễm lạnh lùng lên tiếng.

“Hộ quốc công chúa, bổn vương có chuyện muốn hỏi ngươi?”

Vân Nhiễm nhướng mày, người này cũng thiêng thật, vừa nhắc tới hắn ăn không ngon ngủ không yên, giờ đã xuất hiện.

Vân Nhiễm vén rèm nhìn ra ngoài, thấy Định vương lạnh lùng, ánh mắt lóe lên khí lạnh, như muốn bốc hỏa thiêu chết nàng.

Vân Nhiễm biết rõ, nhưng ra vẻ không hiểu cười yếu ớt: “Định vương gia, có chuyện gì vậy, ai trêu chọc ngươi sao?”

“Vân Nhiễm, ngươi nói đi, có phải Tống tiện nhân giao cho ngươi một bản sanh sách?”

“Định vương nói gì vậy, bản cung thật sự không hiểu.”

Vân Nhiễm làm ra vẻ khó hiểu nhìn Sở Dật Lâm. Hắn cắn răng, ngoan độc lên tiếng: “Vân Nhiễm, ngươi xác định muốn tuyệt tình như vậy sao, muốn diệt toàn bộ đường lui sao?”

Hỏi liên tiếp vài câu, Định vương đã muốn phát điên, đáng tiếc Vân Nhiễm vẫn bình thản, cười yếu ớt, ánh nắng chiều rọi lên khuôn mặt nàng nàng thêm xinh đẹp. Nhưng Định vương không có tâm trạng thưởng thức, bây giờ hắn chỉ biết nàng là tiểu ác ma, trăm ngàn lần không cần bị lừa.

Vân Nhiễm thở dài: “Ta vẫn không có đường lui nha, Định vương có thể cho ta đường lui sao, ta không còn cách nào khác nên đành phải đi tới, ha ha.”

Nói xong nàng buông màn xe xuống, coi Định vương như không khí, nói với Triệu Hổ: “Triệu Hổ, bản cung mệt mỏi, ta vẫn nên về phủ thì tốt hơn.”

“Ân,” Triệu Hổ đánh xe sang hướng khác. Định vương thở hổn hển, cắn răng kiềm chế chính mình, mắt thấy xe ngựa của Vân Nhiễm sắp đi xe, khuôn mặt đột nhiên đại biến, một ngụm máu xông lên đỉnh đầu, thiếu chút nữa nghẹt thở, đứng bất động tại chỗ. Thuộc hạ thấy có điểm không thích hợp nhanh chóng chạy tới đỡ hắn.

“Điện hạ.”

Sở Dật Lâm đẩy thuộc hạ ra: “Bổn vương không sao.”

Hắn nhìn chằm chằm bóng xe ngựa đằng xa, hung hăng thề, Yến Kỳ, Vân Nhiễm, đây là các ngươi ép bổn vương, các ngươi đã không cần đường lui, ta đây cũng không cần khách sao.

Phủ Vân vương, vài chiếc xe ngựa đi vào từ cửa hông, dừng trước viện Như Hương. Trưởng công chúa đi tới, hỏi Vân Nhiễm: “Vừa rồi Định vương chặn xe của ngươi lại, hắn có làm khó ngươi không.”

Vân Nhiễm lắc đầu: “Không có.”

Đâu phải ai cũng làm khó được nàng, Vân Nhiễm nhìn trưởng công chúa: “Người chắc đã mệt, bây giờ nên đi nghỉ, mấy thứ này giao cho người làm xử lí được rồi.”

Trưởng công chúa thấy nữ nhi quan tâm, cười rộ lên: “Ta không sao, ngươi đừng lo lắng, ngươi cũng đi nghỉ một lát, chạy cả một ngày, chỉ sợ mệt mỏi, còn chưa đến một tháng là đại hôn. Tân nương tử phải nghỉ ngơi thật tốt, làm một nương tử xinh đẹp.”

Trưởng công chúa kéo tay Vân Nhiễm, cẩn thận quan sát, càng nhìn càng vừa lòng: “Vân Nhiễm rất xinh đẹp, mặc gì cũng đẹp, tới lúc đại hôn, nhất định sẽ là nương tử xinh đẹp nhất.”

Vân Nhiễm ngượng ngùng, nhanh chóng lắc đầu: “Nào có quá lời như vậy.”

“Phải rồi, sau này ta sẽ dạy ngươi vài chiêu dưỡng nhan, đảm bảo da dẻ mịn màng sáng bóng, đến ngày đó trang điểm nhất định khuynh quốc khuynh thành.”

Trưởng công chúa nghĩ tới hình ảnh đó, không hiểu vì sao hốc mắt khẽ đỏ. Tuy rằng Vân Nhiễm không biết bà là mẹ, nhưng bà biết, nghĩ tới chưa đầy tháng nữa nữ nhi sẽ lập gia đình, sau này không phải nữ nhi của mình. Gả cho người ta rồi, trên có cha mẹ chồng, dưới có anh em chồng, còn phải lo lắng chuyện trong nhà. Trưởng công chúa bỗng có chút tiếc nuối, thật mong nàng không gả. Lấy chồng, vĩnh viễn không thể tốt bằng ở bên cạnh mẹ, muốn gì được nấy.

Vân Nhiễm cười rộ lên, nghĩ tới đại hôn, nàng thật vui vẻ nàng cẩn thận đếm, còn chưa tới một tháng, ngày tháng trôi qua thật nhanh.

Mười mấy ngày qua, Yến Kỳ vội vàng thu thập nanh vuốt của Định vương nên không thấy bóng dáng, nàng có chút nhớ hắn.

Vân Nhiễm kéo tay trưởng công chúa, hai người cùng đi vào trong, người làm khẽ thở ra nhìn bọn họ. Trưởng công chúa thật tốt với công chúa.

Trưởng công chúa nói chuyện với Vân Nhiễm một lúc rồi đi nghỉ, Vân Nhiễm cũng về phòng, đi dạo nửa ngày, chạy không ít chỗ, chân nàng đã mỏi chết, vừa vào đã nằm bất động trên giường, ngủ thiếp đi.

Ánh trăng như sương, gió nhẹ nhàng, cảnh sắc thanh lệ, sương mù lượn lờ quanh phủ Vân vương, khiến phủ đệ như cung đình trong chốn mộng ảo.

Viện Như Hương một mảnh yên lặng, đột nhiên có bóng người xuyên qua màn đêm nhằm thẳng tới phòng Vân Nhiễm.

Có hai bóng người đồng loạt lao ra, nhằm thẳng về phía bóng người vừa tới, đợi tới khia giao chiến, mới nhận ra người tới là thuộc hạ của Yến quận vương Trực Nhật.

Trực Nhật quát nhanh: “Dừng tay, là ta.”

Long Nhất cùng Long Nhị dừng lại, nâng mắt nhìn Trực Nhật, thấy vẻ mặt hắn không tốt, lắm, ánh mắt đỏ rực.

Hai người trầm mặt xuống: “Xảy ra chuyện gì?”

“Gia bị ám sát.”

Trực Nhật lên tiếng, Long Nhất cùng Long Nhị nóng vội: “Sao rồi, không có chuyện gì chứ?”

“Tình hình không tốt lắm, nên ta xuyên đêm tới đây mời hộ quốc công chúa tới phủ Yến vương một chuyến, xem có thể kiểm tra cho chủ tử.”

Hai người không tiếp tục ngăn cản, nhanh chóng đi vào phòng Vân Nhiễm, nàng đã sớm tỉnh, nhanh chóng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Long Nhất lên tiếng trước: “Công chúa, Yến quận vương xảy ra chuyện, bị thích khách ám sát, Trực Nhật tới mời người, tình hình của quận vương không được tốt lắm.”

Nháy mắt tim Vân Nhiễm nhảy lên, co thành một nắm, nhanh chóng mặc quần áo, gọi ba người vào.

Nàng vừa vấn tóc vừa hỏi Trực Nhật: “Gia các ngươi làm sao?”

Trực Nhật nói nhanh: “Công chúa tới sẽ biết, thuộc hạ không biết nói thế nào? Tóm lại rất không tốt.”

“Hắn bị thương?” Sắc mặt Vân Nhiễm hơi tái, cả người khẩn trưởng, trong đầu không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp Yến Kỳ, khi đó hắn cũng bị thương nếu không có nàng, chỉ sợ mạng hắn cũng không còn.

Vừa nhớ tới chuyện này, Vân Nhiễm không kiềm chế được sợ hãi, cả người nèm nhũn, Long Nhất cùng Long Nhị nhận ra nàng khẩn trương, trầm giọng nói: “Công chúa đừng lo lắng, Yến quận vương có năng lực phi phàm, chắc là không có chuyện gì lớn.”

Cuối cùng Vân Nhiễm bình tĩnh một chút, đúng vậy năng lực của Yến Kỳ hơn người, hẳn là không có chuyện gì nghiêm trọng.

Nàng nhìn Trực Nhật: “Đi, trước tiên tới phủ Yến vương một chuyến.”

Trực Nhật đáp lời, đi trước dẫn đường, vài người dùng khinh công bay tới phủ Yến vương.

Yến Kỳ ở trong viện Mặc Thấm, bên trong lúc này có rất nhiều thị vệ, người người sắc mặt lạnh như băng, không ai nói lời nào.

Trong phòng Yến Kỳ chật kín người, hắn nằm trên giường, ngự y ngồi bên cạnh kiểm tra, Yến vương phi cùng đệ đệ hắn Yến Trăn đứng bên ạnh, còn có muội muội Yến Lăng Nhi cùng vài người khác, nhưng từ lúc tiến vào Vân Nhiễm chỉ chăm chú nhìn mình Yến Kỳ.

Lúc này hắn nằm trên giường, mắt mở to nhìn đỉnh màn, ánh mắt vô hồn không có ý thức, cả người giống như kẻ ngốc.

Ngự y kiểm tra một chút rồi nói: “Bẩm Vân vương phi, thuộc hạ bất tài, không tra ra được Yến quận mắc bệnh gì?”

Vân Nhiễm nhìn ánh mắt Yến Kỳ ôn nhu, tao nhã ngày nào giờ trở nên vô hồn như kẻ ngốc. Lòng nàng như tan nát, sao lại thế này, chưa tới hai mươi ngày nữa bọn họ sẽ thành thân. Nàng chưa từng sợ hãi như vậy, cả người run rẩy, đi không vững. Nghe thấy lời ngự y nói, đầu nàng như bốc hỏa, túm cổ áo ném hắn ra ngoài.

Vân Nhiễm xông vào giường, lay Yến Kỳ: “Yến Kỳ, chàng làm sao vậy? Yến Kỳ, chàng tỉnh lại đi.”

Lúc này mọi người mới nhận ra Vân Nhiễm, có người thấy nàng kéo Yến Kỳ sốt ruột lên tiếng: “Vân Nhiễm, ngươi đừng lay hắn.”

Vân Nhiễm quay đầu nhìn qua thấy Sở Vận Ninh đứng trong phòng. Vẻ mặt nàng ta lo lắng, thấy Vân Nhiễm nhìn tới, liền nói nhanh: “Vân Nhiễm, sư huynh bị thương, ngươi lay như vậy cũng không có tác dụng, mấu chốt bây giờ cần phải điều tra xem huynh ấy bị làm sao?”

Tim Vân Nhiễm như vụn vỡ, nàng thầm nghĩ muốn lay tỉnh Yến Kỳ. Hắn hứa với nàng thế nào, còn chưa tới một tháng nữa, sao có thể thế này.

Đúng lúc này tiện nhân Sở Vận Ninh còn ra vẻ làm người tốt, Vân Nhiễm tức giận hét lên: “Tiện nhân, cút ngay.”

Nàng hoàn toàn mất khống chế.

Vân Nhiễm vừa nói xong, mọi người biến sắc mặt, có người bất mãn lên tiếng: “Hộ quốc công chúa, trước đó công chúa Vinh Đức đã cứu biểu ca của ta, sao ngươi có thể nói chuyện với nàng như vậy, đúng là vô tình vô nghĩa. Biểu ta của ta còn chưa cưới ngươi vào phủ đâu, ngươi không có tư cách nói người khác như vậy, phủ Yến vương chúng ta không chào đón ngươi.”

Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngọc Đình, ánh mắt lạnh lẽo khác thường, lúc này nàng giống như một con nhìm đang xù lông, gặp ai đâm người đó, đâm cho đến chết. Tiêu Ngọc Đình vừa nói xong, nàng cười ha hả: “Ta không có tư cách, ta là vị hôn thê của hắn, ngươi nói ta không có tư cách, ta không những mắng nàng, còn muốn đánh cả ngươi.”

Vân Nhiễm vừa nói xong, khẽ vung tay tát Tiêu Ngọc Đình.

Yến vương phi cùng Yến Trăn đệ đệ Yến Kỳ biến sắc mặt, đồng thời lên tiếng: “Hộ quốc công chúa, nơi này là phủ Yến vương.”

Vân Nhiễm hung ác nhìn chằm chằm Yến vương phi cùng Yến Trăn: “Phủ Yến vương thì làm sao, không phải ta đã nói sao, cút ngay, ai dám cản ta, đừng trách ta trở mặt vô tình.”

Nàng vừa dứt lời, không để ý tới kẻ nào, nhanh chóng kiểm tra cho Yến Kỳ.

Tiêu Ngọc Đình ở phía sau khóc thét lên, không ngờ nàng bị Vân Nhiễm đánh trước mặt nhiều người như vậy, mất mặt muốn chết.

“Bác, nhị biểu ca.”

Yến vương phi hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm người đang ngồi bên giường, nghiêm túc kiểm tra cho Yến Kỳ, hơn nửa ngày cũng không nói câu nào.

Vân Nhiễm kiểm tra qua một lần, phát hiện Yến Kỳ không bị thương nặng, trên người chỉ có vài vết thương nhẹ, ngự y đã xử lí qua. Nếu đã không bị thương, sao lại thành như vậy? Vân Nhiễm buông Yến Kỳ ra, nhìn Trực Nhật trầm giọng hỏi: “Trực Nhật, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi kể lại cho ta xem.”

“Bẩm công chúa, đêm nay gia tiến cung bẩm báo một số chuyện của trong triều với hoàng thượng. Lúc xuất cung bị người khác truy sát, những người đó có võ công rất lợi hại, nhưng không đủ để giết chúng ta. Lúc mới bắt đầu chúng ta cũng không lo lắng cho gia, ai ngờ lúc khó phân thắng bại, gia đột nhiên hét lên một tiếng, chúng ta quay lại thấy hắc y nhân đâm gia bị thương nằm bất tỉnh nhân sự. Chúng thuộc hạ hoảng sợ, đúng lúc công chúa Vinh Đức tới giúp, chúng ta đưa ra về đây. Thật ra chúng ta cũng không biết gia xảy ra chuyện gì.”

Trực Nhật đỏ mắt, chuyện đêm nay quá kỳ lạ, hắn không rõ vì sao, người ám sát bọn họ không mạnh lại khiến gia trúng chiêu.

Vân Nhiễm quay đầu nhìn Yến Kỳ, hắn vẫn im lặng mở to mắt vô hồn. Khiến nàng đau đớn tột đỉnh, nhớ tới hắn ôn nhuận như ngọc, yêu nàng, sủng nàng, từng hình ảnh vụt qua trong mắt nàng. Không kiềm chế được nước mắt tuôn rơi, nàng đứng dậy ôm lấy Yến Kỳ, muốn cõng hắn rời đi.

Nàng không thể để hắn lại trong phủ, nàng còn nhớ rất rõ lần trước đã xảy ra chuyện, nàng lo lắng để hắn lại chỗ này. Nàng nhất định sẽ tra ra được hắn bị làm sao?

Yến vương phi cùng Yến Trăn đồng thanh lên tiếng: “Hộ quốc công chúa, ngươi làm gì vậy.”

Vân Nhiễm nâng đôi mắt đen láy mờ sương, rưng rưng nước mắt trực rơi, nàng cố gắng kiềm chế lên tiếng: “Ta đưa hắn về phủ Vân vương, ta muốn dẫn hắn đi.”

Mọi người biến sắc mặt, Yến vương phi cùng Yến Trăn nhanh chóng lên tiếng: “Chuyện này không được, không hợp quy củ.”

Giọng Vân Nhiễm lạnh băng như thoát ra từ địa ngục: “Ai dám cản ta, ta giết kẻ đó.”

Nàng vừa dứt lời Tiêu Ngọc Đình hét lên: “Vân Nhiễm, ngươi quá cuồng vọng, đây là phủ Yến vương, không phải phủ Vân vương, ngươi dựa vào đâu muốn đưa biểu ca đi.”

Yến Trăn đệ đệ của Yến Kỳ cũng nói nhanh: “Đúng vậy, hộ quốc công chúa, hôm nay nếu ngươi tuyệt đối không thể đưa người ra khỏi phủ Yến vương.”

Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Yến Trăn, đột nhiên nở nụ cười kỳ dị, ra lệnh cho Long Nhất, Long Nhị: “Giết cho ta, kẻ nào ngăn cản giết kẻ đó.”

Nói xong, nàng cõng Yến Kỳ đi ra ngoài, vì hắn rất cao, nàng lại nhỏ, đôi chân hắn bị nàng kéo lê trên mặt đất, cả người nàng bị ép đứng không vững, nhưng nàng không hề do dự cõng hắn ra bên ngoài.

Yến Trăn biến sắc mặt ra lệnh cho Trực Nhật: “Trực Nhật, còn không mau ngăn nữ nhân này, đại ca là người phủ Yến vương, dựa vào đâu để cho nàng dẫn đi.”

Trực Nhật giơ tay cản Vân Nhiễm, nàng ngước mắt lên, ánh mắt đỏ ngầu, như ác ma, giờ khắc này nàng đã nhập ma, ai dám cản nàng, Trực Nhật không hề nghi ngờ lúc này Vân Nhiễm điên cuồng muốn giết người.

“Đưa gia cho ta đi, để ta cõng.”

Trực Nhật trầm giọng nói, Vân Nhiễm khàn khàn lên tiếng: “Không cần, nếu còn nhận gia nhà các ngươi, lập tức giết cho ta, ai cản giết người đó.”

Nàng lướt qua Trực Nhật, từng bước đi ra ngoài, tuy rằng rất khó nhọc, nhưng nàng không để ý, vừa cõng Yến Kỳ vừa khóc.

“Yến Kỳ, chàng rất vô lương tâm, sao lại đối xử với ta như vậy, chờ chàng khỏe lại, ra sẽ không gả cho chàng nữa, không để ý tới chàng nữa.”

“Không phải chàng đã nói sẽ yêu ta cả đời sao?”

“Nhưng sao bây giờ lại biến thành như vậy, sau này cho dù chàng cầu ta cũng không để ý tới chàng nữa.”

Truyện Chữ Hay