Edit: Chiryu Vũ
Cường thế của nàng cùng với bá đạo của nàng làm Vô Ngân Tử lui về phía sau một bước. Tiểu nữ oa xảy ra chuyện gì vậy? Từ lúc hắn vào cửa cho đến bây giờ luôn đối nghịch với hắn.
Vô Ngân Tử nuốt xuống một hơi, cũng biết việc hắn rống lên vừa rồi có chút vô lễ, nhưng hắn đúng là bị nụ cười của bà già kia làm cho tứ giận.
Hắn xua tay thật mạnh, xoay người, thở dài: "Liễu chủ mẫu, bệnh của nữ nhi ngươi vẫn nên giao cho người kia ở nhà ngươi trị đi, ta lực bất tòng tâm."
Vô Ngân Tử buông tay xuống, sau đó bước nhanh ra khỏi viện của Liễu Linh U, Tần thị sốt ruột đi theo, muốn cầu hắn ở lại. Nhưng mà Vô Ngân Tử bị Liễu lão phu nhân và Liễu Hồ Nguyệt hung hăng tát cho một bạt tai, sao có thể nguyện ý lại ở lại.
Cho nên, mấy lời tốt đẹp Tần thị nói ra cũng vô dụng, Vô Ngân Tử vẫn rời khỏi Liễu gia.
Tần thị tức giận trở về viện của Liễu Linh U, lúc này, Liễu lão phu nhân vẫn còn ở trong phòng Liễu Linh U.
"Nhìn cái gì?" Đi vào phòng, Tần thị liền rống lên với hai người kia, bệnh của Liễu Linh U làm cho bà ta rất lo lắng, mà bà ta tốn tuyệt bút tiền tài cũng chỉ vì nữ nhi của mình, hiện tại lại bị hai người một già một trẻ này làm cho giận đến đi rồi, Tần thị sao còn có thể nhịn nữa.
Liễu lão phu nhân làm như không thấy tiếng rống giận dữ của Tần thị, một bàn tay được Liễu Hồ Nguyệt đỡ, thân thể chậm rãi đi lại: "Ngươi cầu Vô Ngân Tử có ích lợi gì?"
"Ta cầu ai không cần ngươi quản, cho dù ta không cầu Vô Ngân Tử, ta cũng sẽ không thể đến cầu ngươi." Tần thị đã oán hận Liễu lão phu nhân từ sớm, hiện tại đã đóng cửa, Tần thị mới dám nói như thế với Liễu lão phu nhân.
Nàng nâng tay, chỉ vào cửa phòng, nói: "Đi ra ngoài, tất cả đều đi ra ngoài, không có lệnh của ta không cho các người bước vào phòng U nhi. Nếu ta lại mời cao nhân đến xem bệnh cho U nhi, các ngươi cũng tuyệt đối không cho tới đây."
Gương mặt Liễu lão phu nhân trầm xuống, đã nhìn ra Tần thị muốn phản trời từ sớm, không nghĩ rằng Liễu Tường Phong mới rời đi không bao lâu, Tần thị liền lộ nguyên hình.
Sắc mặt Liễu Hồ Nguyệt cũng không đẹp mắt, tốt xấu gì thì Liễu lão phu nhân vẫn là trưởng bối, cho dù Tần thị tức giận cũng không nên nói như vậy với bà, huống chi, Liễu lão phu nhân cũng là bà bà của bà ta(mẹ chồng).
"Xem cho tốt thái độ của mình, lão phu nhân không phải là người ngươi có thể rống. Huống hồ, nơi này là Liễu gia, Liễu lão phu nhân có tư cách đến nơi nào Liễu gia còn cần ngươi cho phép sao? Nếu ngươi ngại nơi này làm ngươi khó chịu, vậy thì ngươi cút được rồi." Liễu Hồ Nguyệt cũng hung hăng nói, đỡ phải để Tần thị còn tưởng rằng bản thân bà ta có quyền rất cao Liễu gia?
Tần Duyệt đã chết, Tần thị còn tưởng dựa vào ai?
Tần thị bị lời nói của Liễu Hồ Nguyệt dọa cho làm sắc mặt tái nhợt: "Ngươi, ngươi nói cái gì?"
"Ta nói ngươi không thích ở chỗ này, ngại nơi này làm ngươi khó chịu, vậy có thể cút, Liễu gia thêm một người hay thiếu một người cũng chẳng ảnh hưởng rồi." Liễu Hồ Nguyệt không chút khách khí đáp lễ nàng.
Sau khi nói xong, Liễu Hồ Nguyệt quay đầu nói với Liễu lão phu nhân: "Tổ mẫu, người về trước đi."
Liễu lão phu nhân gật đầu, khóe miệng nổi lên ý cười chua sót, nếu Liễu Tường Phong ở chỗ này, xác định chắc chắn vung tay cho Tần thị một cái tát. Liễu Tường Phong sẽ không chịu nổi ai rống lên với Liễu lão phu nhân như vậy.
Hai người rời khỏi sân viện của Liễu Linh U rất nhanh, thần trí Tần thị còn chưa trở lại bình thường, Liễu gia đương gia là người có tư cách nhất đuổi đi một ai đó nhất, hiện tại Liễu Tường Phong không biết ở nơi nào, đại vị của bà ta ở Liễu phủ chỉ sợ...
Trời ạ, bà ta nghĩ cũng không muốn nghĩ!
Ngẩng đầu nhìn Liễu Linh U, bước chân lảo đảo một cái liền ngã ở trước giường, hai đầu gối quỳ xuống đất, nói: "U nhi, ngươi nói nương nên làm cái gì bây giờ?"