Edit: Chiryu Vũ
Đúng hẹn ed cho các tình yêu. Cơ mà chắc mấy ngày nữa ta sẽ đăng nhiều một chút, sau đó nghỉ. Chúng ta lấy mốc là tháng chương nhé. Ừm... tức là đến cuối tháng này là hết nha. Vậy sẽ đăng sớm, sau đó chúng ta tạm ngưng rồi sang mùng một tháng sau ha. Yêu mọi người. Nhân thể, mong tìm được thêm editor cùng hợp tác.
"Ngươi đi chết đi!" Bàn tay đang nắm cổ hắn bỗng phát ra một vòng lửa đỏ, Tần Duyệt chỉ cảm thấy hô hấp căng thẳng, yết hầu như bị cái gì đó ngăn chặn, khó khăn hồi lâu cũng không thể hít thở không khí, cuối cùng ngã trên mặt đất.
"Biểu ca." Liễu Linh U dường như quên đau, nhìn Tần Duyệt ngã trước mặt mình, sau đó, ngực nàng ta cũng cảm thấy một trận đau, lỗ tai không nghe được thanh âm bốn phía, cảnh tượng trước mắt cũng trở nên mơ hồ, ý thức chỉ dừng lại ở trên người Tần Duyệt đang nằm không nhúc nhích trên mặt đất...
Tiếng đàn mượn đó chuyển thành ôn nhu, không có lực sát thương gì.
Liễu Hồ Nguyệt đi qua người Liễu Linh U đang hôn mê phía trước, ngồi xổm xuống, ánh mắt lạnh như băng dừng ở trên người ta: "Có biện pháp làm cho nàng ta không mở miệng nói chuyện được không?"
Tiếng đàn ngừng lại bởi vì lời nói của Liễu Hồ Nguyệt, nam nhân bay xuống từ trên cây trúc xanh, trong lòng vẫn ôm hồng cầm như cũ, trên mặt lộ ra nụ cười vô hại: "Chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ có bản lĩnh."
Hắn đi đến phía trước Liễu Linh U, hướng lòng bàn tay xuống Liễu Linh U, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một viên đan dược, cường ngạnh bắt Liễu Linh U ăn vào.
Liễu Hồ Nguyệt lại liếc vài lần, liền xoay người rời đi...
Phượng Dật Hiên nhanh chân đuổi theo, thân mình tựa vào người nàng: "Ngươi không tính cảm tạ vi phu một chút sao?"
"Cấm địa Liễu gia ở nơi nào?" Liễu Hồ Nguyệt không nhìn Phượng Dật Hiên giả bộ, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc.
Phượng Dật Hiên cũng hợp tình chính đáng nói cho nàng: "Cấm địa Liễu gia một năm chỉ mở ra một lần vào mùng một tháng một, đó là nơi để chiến sĩ ngoài cửu giai, hoặc là cao cấp ma pháp sư hoặc triệu hồi sư gần đạt bát cấp tiến vào lịch lãm, qua mùng một tháng mộtnếu như có người xâm nhập cấm địa Liễu gia, nghe nói..."
Nói đến nơi này, Phượng Dật Hiên đột nhiên quay đầu nhìn nàng.
Edit: Chiryu Vũ
Tim Liễu Hồ Nguyệt bị hành động của hắn làm cho nhảy dựng lên, không nhịn được mở miệng hỏi: "Nghe nói cái gì?"
"Nghe nói tổ tiên Liễu gia lưu lại ở đó một ma thú thủ hộ vô cùng cường đại, thời gian dài trôi qua mà nó biến thành một ma thú hung hiểm, trải qua ba trăm ngàn năm, ngươi có thể tưởng tượng được ma thú thủ hộ cường đó cường đại đến thế nào sao? Thời gian dài bị nhốt ở trong bóng tối, cho dù là một vật nhỏ ôn nhu cũng sẽ bị thời gian ma diệt đi." Phượng Dật Hiên bình tĩnh nói.
Nhưng đáy lòng hắn cũng kích động, ma thú thủ hộ tổ tiên Liễu gia lưu lại kia nghe nói chính là bị tổ tiên Liễu gia nhốt vào bên trong. Bởi vì không người nào có thể lại hàng phục ma thú hệ không gian này cho nên tổ tiên Liễu gia mới khiến trở thành ma thú thủ hộ Cấm địa Liễu gia thủ, trải qua ba trăm ngàn năm, ma thú thủ hộ bên trong kia sợ là đã không còn đơn giản như tưởng tượng nữa rồi.
Liễu Hồ Nguyệt hút một ngụm khí lạnh. Đúng vậy, phụ thân nhất định sẽ cường thịnh trở lại, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một con người sống vài thập niên, mà ma thú thủ hộ kia là nếu thì đã sống cả năm rồi...
Hơn nữa, nghe nói ma thú thủ hộ giống với tổ tiên Liễu gia, cũng có được không gian hệ.
Ngẫm lại, ma thú thủ hộ không gian hệ ở ngay trong cấm địa Liễu gia, trái tim Liễu Hồ Nguyệt không thể bình tĩnh trở lại được.
Cánh tay Phượng Dật Hiên đặt ở trên cổ Liễu Hồ Nguyệt, cúi đầu, đánh thức nàng: "Ngươi đừng suy nghĩ đến nó, thực lực cách xa quá mức, muốn khế ước lão quái vật trong đó, chuẩn bị cái chết thật tốt đi."
Lời nói của Phượng Dật Hiên không thể nghi ngờ làm cho nàng từ trong ảo tưởng thanh tỉnh lại.
Hai má nàng hơi hơi đỏ lên, trừng mắt nhìn hắn một cái nói: "Ta chỉ là muốn nghĩ một chút."