Tần Duyệt quay đầu nhìn Liễu Linh U, đáy mắt xẹt qua chút hung ác nham hiểm, giọng điệu lạnh lẽo: "Ngươi cho rằng, tổng quản lý cùng các trưởng lão sẽ đồng ý sao? Thật không hiểu nàng ta dùng thủ đoạn gì mà có thể thông qua thí nghiệm điện của hoàng thất."
Tần Duyệt cảm thấy rất buồn bực, theo lý mà nói, với thể chất của nàng ta, không đến cửa thứ nhất đã bị đá ra ngoài rồi, nhưng là, kết quả lại không như thế.
Điều này làm Tần Duyệt rất nghi hoặc, đồng thời cũng nổi lên nghi ngờ với hầu bao kia.
Hay là, thuốc đó với nàng ta không có hiệu quả?
Tần Duyệt chỉ muốn mau chóng tìm hiểu tình huống của Liễu Hồ Nguyệt.
Liễu Linh U thấp giọng hừ một tiếng: "Nàng ta sẽ không qua được, ta, Linh Tích và mẫu thân sẽ không chọn nàng. Hơn nữa, nhiều vị trưởng lão sớm đã có thành kiến với nàng rồi, cho dù nàng ta có qua thí nghiệm điện của hoàng thất đi chăng nữa, cũng đừng hòng làm Liễu gia chủ!"
Thủ đoạn, tuyệt đối là thủ đoạn!
Nếu không thì phế vật kia sao có thể dễ dàng qua cửa như thế?
Hẳn là do Phượng Dật Hiên cầu xin Phượng Hạo Quân, hoàng thượng thương yêu nhi tử mới để nàng ta qua.
Toàn bộ Liên Vân Thành, ai ai mà không biết Phượng Dật Hiên thập phần sủng ái Liễu Hồ Nguyệt?
Liễu Tuấn Thành ở nghiệp đoàn được vời về.
Vừa đến sân thì gặp phải Liễu Linh U, hắn liền vẫy tay la lớn: "Nhị muội!"
Liễu Linh U quay đầu nhìn hắn, vẻ ảo não trong đáy mắt chưa kịp rút đi, giọng nói có chút không kiên nhẫn: "Đại ca cũng tới rồi, chắc đã biết chuyện?"
Liễu Tuấn Thành gật đầu: "Nghe nói cửu muội đã thông qua thí nghiệm ở thí nghiệm điện, tổ mẫu kêu ta về để tham dự "bầu phiếu hội" của nàng. Không nghĩ tới là có ngày ta có thể bước chân vào từ đường tổ, lại còn có thể bầu một phiếu!"
Từ đường tổ Liễu gia không phải là nơi ai muốn thì vào. Năm vừa rồi, bọn họ cũng chỉ có thể đứng ở khuôn viên ngoài nà thôi.
Bên trong có rất nhiều bảo vật trân quý mà tổ tiên Liễu gia lưu lại, chỉ có trở thành gia chủ, mới có tư cách sở hữu chúng.
Như thanh kiếm cuả Liễu Tường Phong, cũng là vật ở đó.
Liễu Linh U trào phúng cười: " Ngươi là trưởng tử Liễu gia, thân phận cao quý mà Liễu lão phu nhân cũng không hề liếc mắt nhìn, vậy mà giờ vời người về để tham gia bầu phiếu hội của cửu muội, ngươi lại cao hứng thế, ta thật cảm thấy buồn cho ngươi."
Tỷ muội Liễu Linh U đối với Liễu Tuấn Thành luôn châm chọc khiêu khích, cũng không để ý đến thân phận của hắn - ca ca của các nàng.
Mà Liễu Tuấn Thành, sớm đã quen với giọng điệu của nàng ta, cũng không để ý nói: "Cửu muội có năng lượng làm đương gia chủ quản, ta thân là ca ca phải mừng cho muội ấy. Huống hồ, ta không đủ thực lực để làm gia chủ, ta hiểu được, đã không thể làm, vì sao còn cứ cố giành?"
Liễu Tuấn Thành cũng không muốn nói như vậy với Liễu Linh U, nhưng với dáng vẻ này cũng nàng ta, tự nhiên hắn lại cảm thấy lo lắng.
Muội muội của hắn, tính cách thế nào, hắn hiểu rõ. Chọc giận hai nàng thì chuyện gì các nàng cũng dám làm.
Hắn hi vọng, Liễu gia trên thuận dưới hòa.
Dứt lời, Liễu Tuấn Thành cũng không tiếc qua Tần Duyệt, xoay người mà đi thẳng.