() Giống như kiểu nói gà nói vịt vậy.
Edit: Chiryu Vũ
Sắc mặt Liễu Tường Phong cùng Phượng Hạo Quân đều đen một mảng, Phượng Hạo Quân biết Liễu Tường Phong yêu nữ nhi như mạng, làm sao có thể để cho mình nữ nhi mình ủy khuất đi hầu hạ người khác nên vẫn ngồi như vậy, cũng không dám lên tiếng, lại đau lòng nhi tử của mình.
Liễu Tường Phong cũng cảm thấy xấu hổ, đáy lòng rối rắm một phen cuối cùng nhẹ thở: "Nguyệt Nhi, mau đi dỗ Vương gia."
Đi dỗ Vương gia? Thực sự muốn nàng đi dỗ cái Vương gia giả ngu kia?
Liễu Hồ Nguyệt quay đầu tròn mắt nhìn Liễu Tường Phong, Liễu Tường Phong cũng là cực kì khó xử, nhưng Phượng Hạo Quân cũng rất xấu hổ. Đối mặt với loại tình huống này, dù sao cũng phải có một người buông hạ xuống.
Liễu Tường Phong cũng có thể lý giải tâm tình Phượng Hạo Quân trân trọng con trai, cho nên, đứng ở góc độ người cha, Liễu Tường Phong vẫn rất thương Phượng Dật Hiên.
Bởi vì thân thế của hắn cùng Liễu Hồ Nguyệt rất giống nhau. Hai người đều mất đi mẹ ruột từ thuở nhỏ, mà hắn cùng Phượng Hạo Quân một bên còn quản lý công việc, một bên còn muốn lo cho đứa nhỏ, hắn nhất có thể hiểu tâm tình như lửa đốt của Phượng Hạo Quân.
"Nhanh đi." Liễu Tường Phong phất tay nói.
Liễu Hồ Nguyệt bíu môi, đứng dậy, bước ra vài bước...
Mọi người ở đây đều cho rằng Liễu Hồ Nguyệt chuẩn bị đi tới chỗ Phượng Dật Hiên, Liễu Hồ Nguyệt lại xoay người, lập tức không nhanh không chậm tiêu sái đi ra cửa lớn đại sảnh.
Phượng Dật Hiên thấy vậy, nhưng không có khóc lóc náo loạn, đứng lên, vui vẻ theo nàng đi ra ngoài.
Vốn cho rằng Phượng Dật Hiên lại khóc lớn đại náo một hồi, ai có thể nghĩ đến, hắn ngược lại ngoan ngoãn đi theo Liễu Hồ Nguyệt ra ngoài.
Thần kinh căng thẳng của Liễu Tường Phong cũng thả lỏng xuống. Từ lú sau khi trở về từ viện của Liễu lão phu nhân, cả người Liễu Hồ Nguyệt mười phần kỳ quái.
Tần thị nheo mắt, nhìn hướng hai người ròi đi, đáy mắt xẹt qua một chút ý ngoan lệ, quay đầu nhìn qua Tần Duyệt. Tần Duyệt âm thầm gật đầu, thừa dịp Liễu Tường Phong cùng Phượng Hạo Quân lại bắt đầu tán gẫu, nóng giận rời khỏi viện.
———— [ toàn hệ triệu hồi sư ]————
Liễu Hồ Nguyệt cũng không dẫn hắn đi nhà xí, mà là đi ra khỏi Liễu phủ, mang theo Phượng Dật Hiên đi dạo ở trên đường.
Nàng vốn đã nghĩ đi Liên Vân Thành xem xét một chút, ai mà nghĩ đến hôm nay hắn đem sính lễ tới.
Phượng Dật Hiên yên lặng đi sau lưng nàng, Liễu Hồ Nguyệt đi đến một gian miếu đổ nát ở ngoại Liên Vân Thành.
Nàng có việc muốn hỏi hắn!
Bước vào gian miếu đổ nát, Liễu Hồ Nguyệt cũng không chút khách khí nói: "Có thể không giả bộ được rồi."
Phượng Dật Hiên thấp giọng cười, một tay lấy chiếc khăn nàng mang theo từ trong vạt áo nàng ra, cũng không hỏi qua ý nguyện của nàng, liền lấy lau miệng mấy hạt cơm còn lưu lại.
Khóe miệng Liễu Hồ Nguyệt hung hăng co rút, ghét bỏ nhìn hắn: "Ngươi thật sự thích ăn cơm nếp nắm?"
Ánh mắt Phượng Dật Hiên trầm xuống, đáy mắt bỗng dưng xẹt qua một chút ý ngoan độc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau qua miệng của mình, nhàn nhạt nhẹ thở: "Tâm tính ác như vậy, làm sao có thể thích?"
"Ngươi..." Liễu Hồ Nguyệt ngẩn ra, vừa rồi rõ ràng nhìn hắn ăn rất ngon, hiện tại vậy mà trưng ra bộ mặt ghét bỏ, thậm chí còn mang theo một loại cảm giác chán ghét.
Phượng Dật Hiên lau miệng xong, vô cùng tự giác đem khăn tay của nàng gấp lại gọn gàng cho vào túi của mình: "Trở lại tẩy sạch rồi trả lại cho ngươi."
Liễu Hồ Nguyệt lúc này mới ý thức được, ánh mắt liếc theo bàn tay của hắn, khăn tay màu phần hồng của nàng đã bị nhét vào trong túi của hắn.
Thực tự giác!
Nàng hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái: "Không cần trả lại."
"Tặng cho ta?" Hai mắt Phượng Dật Hiên lóe ra một chút ánh sáng.
Nàng nhíu mày nói: "Ta là nói không cần."
"Tín vật đính ước?" Đề tài trọng tâm hai người của hiển nhiên không cùng với nhau.