Edit: Chiryu Vũ
Liễu Tường Phong lập tức đánh trống lảng sang chuyện khác: "Hôn sự của Nguyệt Nhi liền định sau khi nghi thức thí nghiệm kết thúc. Hoàng thượng nói, sau khi Nguyệt Nhi gả vào hoàng thất, nàng sẽ là người hoàng thất, chẳng sợ Nguyệt Nhi không có tu vi gì, cũng không cần thiết rời khỏi Liễu gia."
Liễu Tường Phong lấy điều kiện giữ nữ nhi giữ ở bên người, đáp ứng Phượng Hạo Quân tự mình xử phạt Nạp Lan gia.
Kỳ thực, để Liễu Tường Phong xử phạt Nạp Lan gia là đắc tội với người sống, Phượng Hạo Quân vốn định bản thân tự mình ra tay, nhưng lại ngại vì thế mà hoàng thất sẽ xung đột với Nạp Lan gia, cho nên liền đem chuyện này giao cho quốc sư Liễu Tường Phong hắn.
Hơn nữa, Phượng Hạo Quân kèm theo một điều kiện để Liễu Tường Phong tâm phục khẩu phục thay hắn làm việc.
Mà Liễu Hồ Nguyệt chính là nhược điểm của Liễu Tường Phong, Phượng Hạo Quân biết dùng nhược điểm người khác như vậy là chuyện không phúc hậu, nhưng ở nơi này có mấy người thành thật như vậy giống Liễu Tường Phong.
Liễu Hồ Nguyệt khóe miệng có rút một chút mới nhớ tới bản thân còn cùng kia ngốc vương có ước định, phút chốc đứng dậy, nói: "Tổ mẫu, cha, ta mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi trước."
"Đi thôi." Liễu lão phu nhân vẫy tay.
Liễu Hồ Nguyệt thỉnh an xong, liền dục thối lui. Nàng còn một bước, Liễu Tường Phong đột nhiên đứng lên nói: "Nguyệt Nhi, ngươi hôm nay... Không có chuyện gì đi?"
Liễu Hồ Nguyệt quay đầu nhìn Liễu Tường Phong cười: "Cha, nữ nhi liệu sẽ có chuyện gì?"
"Lời nói của tam tỷ ngươi, ngươi đừng để ở trong lòng, nương ngươi... Nương ngươi là một nữ nhân tốt." Đề cập đến mẫu thân của Liễu Hồ Nguyệt, trong lòng Liễu Tường Phong như bị nhéo một cái, trên mặt cũng rõ ràng có thể thấy được thống khổ.
Cho dù trôi qua mười hai năm, Liễu Tường Phong vẫn như cũ không cách nào giải thoát cảm tính đối với Bạch Linh.
Bạch Linh, ngày nghĩ đêm mơ, hắn luôn luôn chờ...
Hắn tin tưởng sẽ có ngày nàng còn có thể trở về, nhất định còn có thể.
Liễu Hồ Nguyệt chớp mắt, vẻ mặt bộ hồn nhiên cười nói: "Cha, ta biết, nương ta nhất định là nữ nhân tốt."
"Ôi." Liễu Tường Phong thấy trên mặt nàng thật sự không có một chút khổ sở nào cho nên gật đầu, nhẹ nhàng vẫy: "Vậy ngươi về trước nghỉ ngơi đi."
"Dạ." Liễu Hồ Nguyệt gật đầu, sau đó xoay người, bước chân không nhanh không chậm, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng. Sau khi ra khỏi phòng, bước nhanh rời khỏi Liễu gia.
Hồ Lam Liên là một con sông màu lam rất lớn. Đến ban đêm, nước sông nổi lên ánh sáng màu lam chói mắt giống như ánh sao trên trời, đẹp mắt làm cho người ta lưu luyến quên phản ứng, tên gọi như ý nghĩa: Hồ Lam Liên!
Nó đặt trên núi cao nhất ở Liên Vân Thành,là Mạc sơn.
Lúc này ban đêm, trong hồ Lam Liên phát ra lam quang (ánh sáng màu lam) khác thường, đem con đường bốn phía chiếu tỏ, có thể thấy được rõ ràng.
Thân ảnh phấn nộn bé bỏng ở trong rừng xuyên qua, chỉ thấy một vệt ánh sáng từ nơi đó, trong chớp mắt liền đi tới ven hồ Lam Liên.
Lúc này, lại một đạo lam quang từ một hướng khác trong rừng xuyên qua mà tới. Đạo lam quang kia so với tiểu bóng dáng phấn nộn tiểu chạy còn nhanh hơn. Khi tiểu bóng dáng phấn nộn nhanh đến hồ Lam Liên, lam quang bỗng dưng nhằm phía bóng dáng phấn nộn hình thành một đạo cơn gió lớn đập vào mặt, đánh úp về phía kia đạo tiểu bóng dáng phấn nộn.
Tiểu bóng dáng phấn nộn di chuyển cực nhanh, tránh thoát trận gió kia, đạo phong đánh xuống hồ, phát ra tiếng vang vĩ đại: "Oanh —— "
Tâm Liễu Hồ Nguyệt nhảy dựng lên, nhìn cột vạn trượng trên mặt hồ ngang với sóng triều, phải có năng lực thế nào mới có thể tạo thành như vậy?
"Tiểu gia hỏa, đừng phân tâm, phía sau..." Tử Diễm bỗng dưng mở miệng nói.